Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 101: Cú Đêm Có Việc Rồi

.



Chương 101: Cú Đêm Có Việc Rồi
Tiêu Vũ ở bên cạnh nhìn cũng lập tức cảm giác được sắc mặt của Dung Phi trở nên xám xịt, dường như đã nhận một cú sốc rất lớn. Mãi cho đến lúc chạng vạng tối, Dung Phi cũng không định ăn cơm.
Tiêu Vũ không nhịn được đi tìm Tô Lệ Nương: “Tô nương nương, người có muốn khuyên nhủ nàng ấy không? Dù sao phụ hoàng cũng đã mất rồi, bây giờ ngươi nói gì thì Dung Phi sẽ tin cái đó.”
Tô Lệ Nương nhìn Dung Phi: “Không khuyên!”
“Người cũng đã chết rồi, thủ tiết ba năm cũng đã đủ, tên quỷ chết tiệt kia lại không thích Giang Cẩm Dung, chẳng lẽ muốn để nửa đời sau của Giang Cẩm Dung cũng lãng phí thời gian trên người ông ấy sao?” Tô Lệ Nương hỏi ngược lại.
“Hơn nữa tên quỷ chết tiệt kia vẫn rất có lương tâm, ông ấy đã nói với ta từ lâu rồi, nếu ông ấy chết trước, nguyện vọng của ông ấy chính là trả tự do cho những phi tử này.” Lúc Tô Lệ Nương nói những lời này trong mắt có chút hoài niệm.
Tiêu Vũ: “...” Là nàng tầm nhìn hạn hẹp, nghĩ xấu cho người khác.
Có điều nói vậy thì tuy rằng người phụ hoàng kia của nàng hơi vô dụng một chút, nhưng cũng không phải người xấu xa gì, nếu không mấy nương nương cũng đã chẳng quyết một lòng với ông ấy như vậy.
Lúc nửa đêm, Dung Phi thấy Tiêu Vũ còn chưa ngủ thì không nhịn được hỏi một câu: “Công chúa, người có đồ ăn không?”
Tiêu Vũ chưa ngủ chủ yếu là vì cảm thấy có chút cô độc của cao thủ, làm một tên đầu trộm đuôi cướp, buổi tối nàng rất muốn ra ngoài dọn nhà giúp người khác.
Tiêu Vũ rất ngạc nhiên: “Không tuyệt thực nữa hả?”
Dung Phi rất chân thành nói: “Không tuyệt thực nữa, chuyện ông ấy không thích ta cũng không phải mới ngày đầu ta biết.”
Chỉ có điều nghe Tô Lệ Nương nói bệ hạ từng nhắc đến chuyện này với Tô Lệ Nương, trong lòng nàng ấy đau buồn mà thôi.
“Công chúa, vấn đề ban ngày người hỏi ta, ta cũng đã nghiêm túc suy nghĩ. Ta thích người đầy bụng kinh luân!” Dung Phi oán hận nói.
Tiêu Vũ cảm thán, quả nhiên mấy nương nương không giống nữ tử bình thường! Xem ý của Dung Phi nương nương là muốn tìm mùa xuân thứ hai ngay lập tức, khiến phụ hoàng đã lạnh của mình giận tới mức bật nắp quan tài.
“Công chúa, Công chúa! Huynh đệ Thôi gia thừa dịp ban đêm xuất phát!” Tiền Xuyên Tử đội mưa nhỏ, mò tới doanh địa nhỏ của Tiêu Vũ, thấp giọng bẩm báo.
Tiêu Vũ nghe thấy thế thì đôi mắt hơi phát sáng. Cú đêm có việc rồi!
Nàng lấy ra một cái đùi gà nóng hổi đưa cho Dung Phi: “Dung Phi nương nương ăn một bữa ngon trước đi, chờ ta trở lại sẽ mang cơm sáng ngày mai cho ngươi.”
Nói xong Tiêu Vũ rời khỏi như một làn khói. Dung Phi đăm chiêu nhìn thoáng qua bóng dáng Tiêu Vũ ẩn vào trong đêm tối.
Đột nhiên trong lòng nàng ấy lại có thêm chút cảm giác nhiệt huyết dâng trào. Không ngờ rằng Tiền Xuyên này cũng là người của Công chúa! Bây giờ thế lực của Công chúa càng lúc càng lớn, nói không chừng phục quốc không phải nằm mơ! Mặc kệ bệ hạ có thích nàng ấy hay không, Giang gia này vĩnh viễn cũng trung thành với hoàng tộc Tiêu thị!
Dung Phi cầm cái đùi gà cắn một cái, thơm nức ngon lành, giống với mùi vị mà Ngự thiện phòng làm. Không phải là Công chúa còn âm thầm dẫn theo ngự trù lên đường đấy chứ?
Lúc này Tiểu Lâm Tử hơi chép miệng, đưa tay mò cánh tay của Đại đương gia ở bên cạnh cắn một cái.
Hắc Phong tung ra một chưởng: “Ngươi làm gì đó?”
“Đùi gà!” Tiểu Lâm Tử bừng tỉnh.
Hắc Phong giận mà không có chỗ trút: “Ngươi tự xem đi, đây là đùi gà hả?”
Tiểu Lâm Tử đang mờ mịt lập tức tỉnh táo lại: “Ta nằm mơ thấy đùi gà.”
Một cơn gió nhẹ thổi qua, Hắc Phong có chút hoảng hốt. Không phải là hắn ta bị Tiểu Lâm Tử ảnh hưởng rồi đấy chứ, vậy mà cũng ngửi thấy mùi đùi gà.
Lúc này hai huynh đệ Thôi gia đã khởi hành, con đường lầy lội ban đêm không dễ đi, bọn họ chỉ có thể dắt ngựa mà đi về phía trước. Trong cơn mưa nhỏ đột nhiên có một đàn quạ màu đen bay qua.
Thôi Mãn có chút căng thẳng quay đầu lại, đường về là một mảnh đen ngòm, hắn ta ta không nhịn được hơi run rẩy: “Đại ca, sao ta cảm thấy hình như có thứ gì đó đang nhìn chằm chằm chằm vào chúng ta vậy?”
Thôi Niên không nhịn được mắng một câu: “Đừng nói lung tung!”
“Đại... Đại ca, ngươi còn nhớ mấy người kia của Hắc Phong trại hôm nay không, bọn họ nói cái gì? Nói trên đường này có nữ quỷ!” Lúc Thôi Mãn nói tới đây thì sắc mặt trắng bệch, càng trở nên sợ hãi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận