Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 487: Công Tử, Đến Lần Sau Ngài Đưa Ngụy Lục Theo Đi

.



Chương 487: Công Tử, Đến Lần Sau Ngài Đưa Ngụy Lục Theo Đi
Nhưng Ngụy Ngọc Lâm lại nói: “Không phải ngươi luôn nói ta là nhà đầu tư của ngươi sao? Đầu tư thêm một chút gì đó nữa cũng không quá đáng.”
Tiêu Vũ quay đầu nhìn về phía Ngụy Ngọc Lâm, hết sức bội phục: “Điện hạ hào phóng!”
Nếu nhà đầu tư đã muốn mua đồ, đương nhiên nàng sẽ không từ chối.
Nói xong Tiêu Vũ lập tức xuống xe ngựa, chạy tới một cửa hàng binh khí. Tiêu Vũ chọn lựa một chút trong đó rồi nói: “Lưỡi dao găm này không tệ, Ninh Nam không rèn ra được binh khí tốt như vậy.”
Ngụy Ngọc Lâm thuận miệng nói: “Công chúa thích dao găm thì có thể đến quý phủ của ta chọn một ít, thứ trên tay ngươi cầm tuy là sắc bén nhưng mà không thích hợp cho nữ tử dùng.”
Tiêu Vũ nở nụ cười: “Mắt nhìn của điện hạ tốt quá, ta mua cái này cũng không phải cho mình dùng mà là đem về tặng người khác.”
Ngụy Ngọc Lâm: “…”
Ai có thể giúp hắn cạy đầu nữ tử trước mắt ra, để hắn nhìn xem trong này rốt cuộc chứa thứ gì!
Tiêu Vũ nói: “Trước đây mỗi lần đến Thịnh Kinh đều vội vội vàng vàng, chưa có dịp nào nhàn nhã dạo như vậy, lần này chọn mấy thứ trở về thưởng cho thuộc hạ.”
Đợi sau khi giải trừ hiểu lầm với Thẩm Hàn Thu, cũng có thể dùng để duy trì quan hệ giữa hai người.
Ngụy Ngọc Lâm mặt không chút thay đổi bảo Thiết Sơn: “Trả tiền!”
Thiết Sơn có chút đau lòng nói: “Công tử, đến lần sau ngài đưa Ngụy Lục theo đi!”
Ngụy Ngọc Lâm có chút khó hiểu hỏi: “Vì sao?”
Thiết Sơn nhìn Tiêu Vũ đi về phía xa, nhỏ giọng nói: “Ta sốt ruột đó! Loại phúc phận này để Ngụy Lục hưởng thụ đi!”
Công chúa này đâu cũng tốt, chỉ là thích trồng thảo nguyên*. Hắn ta thân là tùy tùng bên cạnh công tử, khó chịu đến cực điểm!
(*Ý chỉ nuôi nhiều người.)
Tiêu Vũ ở phía trước mua, Ngụy Ngọc Lâm dẫn người ở phía sau trả tiền. Tiêu Vũ rất có chừng mực, đều chọn là những thứ mà mọi người trong căn cứ có thể sử dụng, coi như là đại cổ đông phát phúc lợi cho nhân viên.
Ai ngờ sau khi Tiêu Vũ rời khỏi cửa hàng thứ hai lại phát hiện không thấy bóng dáng Ngụy Ngọc Lâm và Thiết Sơn đâu. Tiêu Vũ có chút ngơ ngác, chẳng lẽ là mình tiêu tiền quá nhiều nên Ngụy Ngọc Lâm chạy trốn rồi?
Đúng lúc đó, Tiêu Vũ nghe được âm thanh tranh chấp truyền đến từ bên trong một cửa hàng bên cạnh: “Thứ này là Vương gia nhà ta coi trọng trước!”
Một người khác cười lạnh nói: “Vương gia nhà ngươi cũng chỉ là một con tin, xem mình là một Vương gia chân chính thật à?”
Thiết Sơn rất tức giận: “Mọi việc đều phải có thứ tự trước sau!”
Ngụy Ngọc Lâm cũng chắp tay nói: “An Vương điện hạ, có thể nhường cây nhân sâm này cho ta không?”
Tiêu Vũ đi vào, phát hiện bọn họ đang tranh chấp nhau vì một cây nhân sâm, trông nhân sâm kia rất to, thoạt nhìn cũng lâu năm.
“Có chuyện gì vậy?” Tiêu Vũ nhìn Thiết Sơn hỏi.
Thiết Sơn nhỏ giọng nói: “Vương gia nhà ta vẫn luôn tìm nhân sâm lâu năm, vừa rồi nhìn thấy đã muốn mua ngay, không nghĩ tới An Vương lại đến.”
Tiêu Vũ nhìn về phía trước, người này hẳn là Vũ Văn An, là đệ đệ của Vũ Văn Thành, được phong làm Vương gia.
Đương nhiên, không phải đệ đệ ruột thịt, là thứ đệ.
Trước đó Vũ Văn An cũng không có tiền đồ gì, nhưng từ sau khi Vũ Văn Thành biến thành Công chúa, Vũ Văn An lập tức cảm thấy cơ hội của mình tới rồi, thậm chí còn có một số vây cánh ở trên triều đình, đi ra ngoài cũng vô cùng khí phách.
Khác với loại người lầm lì xấu xa như Vũ Văn Thành, cái tên Vũ Văn An này, nóng tính rõ ra mặt. Vũ Văn An hừ lạnh một tiếng, cầm luôn hộp đựng nhân sâm rời khỏi nơi này.
“Nếu Ngụy Vương điện hạ muốn, vậy thì tới quý phủ của ta cầu xin ta đi!” Vũ Văn An nói xong, lập tức rời khỏi nơi này.
Sắc mặt Ngụy Ngọc Lâm rất bình tĩnh, nhưng Tiêu Vũ vẫn có thể cảm giác được, quanh người Ngụy Ngọc Lâm đều chìm trong khí lạnh, trông dường như đang rất tức giận.
Đồ gì đó cũng đã bị cướp đi.
Ngụy Ngọc Lâm nhìn về phía Tiêu Vũ, vẻ mặt ấm áp nói: “Chúng ta tiếp tục đi mua đồ đi.”
Tiêu Vũ nở nụ cười: “Ta cũng mua mệt rồi, chúng ta trở về nghỉ ngơi đi!”
Đến khi lên xe ngựa, Ngụy Ngọc Lâm như đã được tháo lớp ngụy trang xuống, vẻ mặt tối tăm ngồi ở đó.
Tiêu Vũ nhìn Ngụy Ngọc Lâm hỏi: “Nhân sâm kia rất quan trọng đối với ngươi sao?”
Ngụy Ngọc Lâm gật đầu.
Thiết Sơn theo sau bổ sung: “Đó là một gốc nhân sâm khoảng trăm năm tuổi, công tử nhà ta có một muội muội ruột trước giờ sức khỏe không tốt, cần có nhân sâm lâu năm để giữ mạng.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận