Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 171: Công Chúa, Chúng Ta Làm Sao Bây Giờ

.



Chương 171: Công Chúa, Chúng Ta Làm Sao Bây Giờ
Lúc này Tiêu Vũ đã có hiểu biết nhất định về Nguyệt Tuyền trấn. Nguyệt Tuyền trấn này không lớn, hoàn toàn dựa vào một hồ nước loại nhỏ do một nguồn suối tạo thành.
Đương nhiên, nguồn suối và hồ nước này đều đã bị vây lại, là sự tồn tại mà người bình thường vốn dĩ không thể nào tiếp cận.
Tiêu Vũ mở miệng nói: “Chúng ta ở lại đây một đêm trước, có chuyện gì ngày mai tính tiếp.”
Trên thực tế, Tiêu Vũ định ban đêm thăm dò Nguyệt Tuyền trấn một chút.
Tôn Đại lập tức nói: “Tiểu cô nãi nãi ơi, nghe bọn ta khuyên một câu đi, ngươi nhìn cũng đã nhìn rồi, mau chóng rời khỏi chỗ này đi, nếu không sẽ phiền phức đó.”
“Người có gương mặt xa lạ muốn đứng vững gót chân ở chỗ này không phải chuyện dễ dàng, huống chi ngươi còn là một nữ tử.” Tôn Đại thở dài một tiếng.
Người ở chỗ này vốn thích tranh cường hiếu thắng, ra tay tàn nhẫn, càng đừng nói tới nữ tử. Tiêu Vũ là người tài cao to gan, nàng định nắm rõ tình hình ở chỗ này rồi lại quay về. Tiêu Vũ ôm ý tưởng khảo sát chỗ dừng chân mà tới nơi này, nếu nơi này không thể ở lại được, nàng vẫn phải nghĩ biện pháp khác.
Vào lúc này, đã có mấy người chặn đường Tiêu Vũ.
“Trần viên ngoại, chính là nàng ta, vừa rồi ta nhìn thấy ở cửa trấn.” Chỉ thấy Xích Sơn vẻ mặt nịnh hót nói chuyện với một tên béo mắt híp.
Đây chính là Trần viên ngoại, là bá chủ một phương ở Nguyệt Tuyền trấn này. Sau lưng Trần viên ngoại còn dẫn theo mấy tên tay sai hung thần ác sát.
Những người này khí thế hung hăng chặn kín chỗ này, bắp chân hai người Tôn Đại và Tôn Nhị bắt đầu run rẩy.
“Ừm... Công... Công chúa, chúng ta làm sao bây giờ?” Tôn Đại run rẩy, vẻ mặt mờ mịt nhìn Tiêu Vũ.
Bọn họ biết cho dù Tiêu Vũ là Công chúa thì cũng là Công chúa mất nước, nhưng bọn họ nhận tiền nên cũng bằng lòng tâng bốc Tiêu Vũ, vì vậy luôn gọi nàng là Công chúa.
Mặc kệ lúc trước nàng có thân phận gì thì bây giờ đụng phải Trần viên ngoại này cũng rất xui xẻo.
Trần viên ngoại này không phải loại người tốt lành gì, trừ phi nàng bằng lòng bán nhan sắc của mình nịnh nọt Trần viên ngoại.
Có điều bọn họ có một loại trực giác, vị Công chúa cao quý kiêu ngạo này không thể nào làm ra loại chuyện như vậy được.
“Lấy đồ che mặt xuống, để gia xem thử dáng vẻ của ngươi. Nếu xinh đẹp thì ta sẽ mang về, nếu xấu xí thì thưởng cho các ngươi.” Trần viên ngoại thuận miệng nói.
Xích Sơn kích động bảo: “Nữ nhân ấy mà, chỉ cần dáng người đẹp là được, đến lúc đó che mặt đi cũng giống như nhau cả thôi.”
Giọng Tiêu Vũ lạnh lùng nói: “Các ngươi có nên tôn trọng ý kiến của ta một chút không?”
“Ôi chao, giọng nói cũng dễ nghe lắm.” Xích Sơn thoáng cái đã kích động.
Tiêu Vũ híp mắt hỏi: “Các ngươi trêu ghẹo nữ tử trên đường, chẳng lẽ Thủ quan mặc kệ chuyện này sao?”
“Thủ quan? Ngươi đang nói đến Hàn Bất Vi sao? Ha ha ha, ông ta cũng dám quản chuyện của Trần viên ngoại hả?” Xích Sơn như nghe thấy chuyện gì buồn cười lắm.
Tiêu Vũ nhìn những người tới nộp mạng trước mặt bằng ánh mắt lạnh lùng. Thật đúng là tưởng nàng dễ bắt nạt mà.
Có điều, nếu tên Thủ quan này thật sự không quản chuyện, thảo nào lại bị phụ hoàng của mình lưu đày! Quả thật chính là trừng phạt đúng tội!
Bởi vì phạm nhân lưu đày ở Đại Ninh triều chỉ tới chỗ lưu đày mới có thể nhập tịch lại lần nữa, bắt đầu một cuộc sống mới.
Ngoại trừ không thể tham gia khoa cử thì những quyền lợi được hưởng cũng giống như bách tính bình thường.
Thủ quan này cũng giống như Thái thú ở những nơi khác, chịu trách nhiệm bảo vệ trật tự. Rất hiển nhiên, Thủ quan tên Hàn Bất Vi này người cũng như tên, là một kẻ vô dụng bất tài.
Lúc này Trần viên ngoại kia thấy Tiêu Vũ không ra thì tự đi tới: “Vậy để ta giúp tiểu nương tử vén khăn voan lên.”
Tiêu Vũ hừ lạnh một tiếng, tung cước đạp Trần viên ngoại một cú.
Ông ta nặng ký, thân dưới không vững, dưới một cước của Tiêu Vũ, ông ta chỉ mới đã xuống đất. Chân Tiêu Vũ hơi nhúc nhích đã giẫm lên trên ngực của Trần viên ngoại.
“Nếu như không có ai quản, vậy chẳng phải là ai lợi hại thì lời nói của người đó có trọng lượng à?” Tiêu Vũ hỏi ngược lại.
Đúng là đạo lý này, nhưng chẳng ai ngờ rằng một tiểu nương tử như cá nằm trên thớt trong mắt mọi người vậy mà lại lưu loát giẫm Trần viên ngoại dưới chân như vậy.
Trần viên ngoại vẫn đang giãy giụa: “Người đâu... các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Bắt người lại cho ta, sẽ có thưởng hậu hĩnh!”
Người tên là Xích Sơn lập tức xông tới.

Bạn cần đăng nhập để bình luận