Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 880: Đại Sư Bưng Nước 2

.



Chương 880: Đại Sư Bưng Nước 2
“Sau này ngươi đừng mang họ Tống nữa, đổi thành họ Túng, Túng trong túng hóa*, vậy mà giúp đám người Oa này giết hại đồng bào, nếu ta là ngươi ta đã chết trên biển rồi!” Tốn Kim Ngọc tức giận mắng.
*Túng hóa: nhát gan, hèn.
Tống Ngũ Nhi thì nói: “Chẳng qua bọn ta là thương đội đi qua nơi này mà thôi, các ngươi bắt giữ thương đội! Làm tổn hại quan hệ hài hòa của vùng biển xung quanh, sẽ ảnh hưởng đến hòa bình!”
Lời này không phải do Tống Ngũ Nhi nói, là phó tướng Thượng Thôn ở bên cạnh la hét.
Giọng của Thượng Thôn rất to, khi nói chuyện cho người ta một cảm giác cây ngay không sợ chết đứng.
Người không biết chuyện nghe thấy lại còn tưởng rằng Tiêu Vũ mới là người xấu giết người cướp thuyền kia.
Mọi người bên cạnh Tiêu Vũ nghe thấy câu này đều tức sắp phát điên rồi.
Cuối cùng bọn họ cũng biết cái gì gọi là trả đũa rồi.
Nếu như không phải lần này Công chúa biết trước tin người Oa lên bờ, dựa theo quy luật mỗi lần cướp bóc của người Oa trước kia, có khả năng toàn bộ Hải Đới thôn đã bị đồ sát rồi!
Đám người Oa này lại nói khoác không biết ngượng, nói ra câu này!
Tiêu Nguyên Cảnh nhỏ tuổi, lần đầu tiên cậu bé gặp được người mặt dày vô liêm sỉ như vậy, lúc này cậu bé kinh sợ đến rớt cằm.
Tiêu Vũ trợn mắt, lạnh giọng nói: “Quạc!”
Đúng vậy, Tiêu Vũ cảm thấy không có gì đáng nói với đám đồ chơi như cây non bị đổ này.
Làm nhục trực tiếp là được rồi.
“Quạc quạc quạc!”
Mọi người không biết tiếng quạc quạc này của Tiêu Vũ có ý gì, nhưng khi nãy Tiêu Vũ vừa quạc quạc làm người ta tự sát, thì bọn họ cảm thấy… cũng khá lợi hại.
Lúc này, bọn họ đã không nhịn được mà quạc quạc quạc theo Tiêu Vũ.
Đám người Oa trợn mắt há mồm nhìn người Đại Ninh và người Ngụy quốc.
Người Đại Ninh… mắc bệnh gì vậy?
Mở miệng là quạc quạc, những tiếng quạc quác này đúng là bực mình mà!
Làm những người Oa có năng lực chịu đứng kém tức đến thổ huyết.
Nhất là vào lúc này… có người của Hải Đới thôn đã dẫn theo mấy con vịt tới: “Công chúa điện hạ, người mắng như vậy mệt lắm, dùng cái này.”
“Quạc quạc quạc!” Đám vịt hưng phấn quạc quạc.
Cả đời này đám vịt cũng không ngờ rằng con người lại phát ra tiếng giống mình. Lẽ nào… đây là người thân thất lạc đã lâu của mình sao?
Trừ việc tiến hành công kích trên mặt tinh thần cho đám người Oa, bọn họ không tránh được cảnh bị trói lại.
Đám người Oa này.
Tiêu Vũ nghĩ rồi, theo chủ nghĩa của mình… không thể giết.
Đến bây giờ? Có phải nghĩ rằng Tiêu Vũ muốn bỏ qua cho đám người này?
Trên thực tế không phải như vậy, Tiêu Vũ nghĩ ra một chủ ý thất đức. Đó là, trước tiên nuôi đám người này trước, cũng không nuôi không, để bọn họ đi xây thành đắp đất.
Tiêu Vũ muốn một công trình vây Thái Bình Dương lại… cũng phải có người thực hiện chứ.
Thường nói, kiến tha lâu cũng đầy tổ, không đi bước nhỏ sao có được vạn dặm.
Vậy thì bắt đầu xây từ Hải Đới thôn đi.
Với lại, nếu bọn họ thực sự muốn về, vậy chỉ cần quốc gia của bọn họ đồng ý mang tiền chuộc tới… Tiêu Vũ bày tỏ, cũng không phải không có khả năng không trả người về.
Bây giờ bọn họ ở đây xây thành, nhất định cơ thể không tốt được đến đâu.
Khi quay về… chắc chắn sẽ không lên được chiến trường.
Thế nên Tiêu Vũ cũng không lo lắng sau khi đám người này quay về sẽ đến báo thù.
Lần này lại thu được vài con thuyền mà không hề tốn công phí sức.
Người Đại Ninh ra trí, người Ngụy quốc ra sức… Tiêu Vũ lập tức quyết định: “Thuyền này lái từ đây về Ngụy quốc có vẻ hơi khó.”
“Nhưng mà ta có thể dùng kim đăng để chuyển về cho các ngươi, thế nào?” Tiêu Vũ hỏi.
Ngụy Ngọc Lâm lập tức đáp: “Công chúa không cần hào phóng với ta như vậy đâu.”
Tiêu Vũ nói ngay: “Thứ ngươi nên có, phải để cho ngươi!”
“Ta sẽ cho ngươi hai chiếc thuyền.”
“Còn… Phong Hải chủ, cũng cho ngươi hai chiếc.” Tiêu Vũ cực kì hào phóng nói.
Việc này gọi là ai thấy cũng có phần.
Số thuyền còn lại cũng đủ cho Đại Ninh sử dụng.
Khi nãy Phong Hải chủ còn đứng bên cạnh hóng chuyện, không ngờ Tiêu Vũ lại hào phóng như vậy, hắn ta lập tức dùng ánh mắt sùng bái nhìn Tiêu Vũ: “A Vũ! Đa tạ ngươi!”
Lúc này, Hắc Phong đứng bên cạnh nhỏ tiếng nói: “Công chúa đúng là đại sư bưng nước.”
Ai mà không biết Phong Hải chủ đang theo đuổi Công chúa chứ?
Còn tấm lòng của Ngụy Thái tử đối với Công chúa, thì người qua đường đều biết.
Nhưng Công chúa tặng quà cực kì hào phóng, một người hai thuyền!

Bạn cần đăng nhập để bình luận