Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 506: Thuộc Hạ Xấu Hổ

.



Chương 506: Thuộc Hạ Xấu Hổ
Ngụy Ngọc Lâm nói: “Đương nhiên không phải, túi Càn Khôn Lưỡng Cực của ta chỉ vận chuyển được nhiều nhất năm người. Nếu muốn chuyển tiếp thì phải đợi ta lấy lại đủ tinh thần.”
Tiêu Vũ hiểu rồi, hóa ra cũng có giới hạn sử dụng.
Tiêu Vũ cầm đồ của người ta nên phải tay ngắn thôi!* Thế là nàng nói: “Yên tâm, qua một khoảng thời gian nữa, ta sẽ cho người trả toàn bộ túi Càn Khôn Lưỡng Cực cho ngươi.”
*Nguyên văn cả câu là: Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm. Ý nói là được lợi ích của người khác thì phải ăn nói nhún nhường.
Ngụy Ngọc Lâm lắc đầu: “Công chúa đưa một cái về là được, ta còn muốn tăng thêm đầu tư cho Công chúa, có túi Càn Khôn Lưỡng Cực, sẽ tiện kết nối hơn.”
Tiêu Vũ từ chối không nổi, những vẫn hơi xấu hổ: “Nhưng thứ này vốn là để cho phu nhân tương lai của người.”
“Chúng ta còn chưa giải trừ hôn ước, ngươi chính là phu nhân tương lai của ta. Huống hồ, ngươi không muốn phục quốc sao?” Ngụy Ngọc Lâm hỏi.
Đương nhiên là Tiêu Vũ muốn rồi! Bây giờ xem ra, hình như Tiêu Vũ không còn lí do để từ chối nữa.
Sau khi Tiêu Vũ rời đi, Ngụy Ngọc Lâm biết tạm thời chắc là mình không gặp được Tiêu Vũ nữa.
Hơn nữa, hình như tên Thẩm Hàn Thu kia đi Ninh Nam rồi.
Điều này làm sắc mặt của Ngụy Ngọc Lâm có chút khó coi.
Đúng vào lúc này, Thiết Sơn cười hớn hở bước vào: “Công tử, Công chúa điện hạ đi rồi hả? Cuối cùng cô nãi nãi này cũng đi rồi!”
Hầu hạ Tiêu Vũ là chuyện Thiết Sơn đang phụ trách. Tiêu Vũ rất dễ gần, Thiết Sơn cũng không ghét nàng, nhưng mà Thiết Sơn ghét hầu hạ nữ nhân!
Mặc kệ nữ nhân này này là ai, Thiết Sơn đều cảm thấy nữ nhân rất phiền phức.
Ngụy Ngọc Lâm còn đang đau buồn thì lại nhìn thấy tên đại ngốc cười hớn hở kia, lại nhớ đến lời Tiêu Vũ vừa nói, ánh mắt hắn nhìn Thiết Sơn trở lên uy nghiêm đáng sợ.
Thiết Sơn bất thình lình bị nhìn như vậy, trong lòng sợ hãi: “Công tử, ngài đừng nhìn ta như vậy.”
“Cởi quần áo.” Ngụy Ngọc Lâm trầm giọng nói.
Vẻ mặt Thiết Sơn bỗng đỏ rực: “Công tử, ngài muốn làm gì! Tuy chúng ta đều là nam nhân, những như vậy cũng không ổn!”
“Bảo ngươi cởi thì ngươi cởi đi, nói nhiều thế?” Ngụy Ngọc Lâm lạnh giọng nói.
Thiết Sơn đỏ mặt: “Thuộc hạ xấu hổ.”
Ai có thể ngờ rằng, một tên cơ bắp to con như Thiết Sơn, vậy mà trong nội tâm lại có một tiểu nam sinh xấu hổ.
Nhưng, dưới ánh nhìn chăm chú của Ngụy Ngọc Lâm. Thiết Sơn vẫn cởi áo trên.
Ngụy Ngọc Lâm nhìn những khối cơ bắp nổi lên của Thiết Sơn mà thấy hơi khó hiểu. Tại sao phẩm vị của Công chúa Tiêu Vũ lại đặc biệt như vậy? Cái này dễ nhìn sao? Đẹp sao?
Nhưng, nếu Tiêu Vũ thực sự thích kiểu như này, Thẩm Hàn Thu và Tạ Vân Thịnh chắc đều không phù hợp với yêu cầu...
Nghĩ như vậy, Ngụy Ngọc Lâm hỏi: “Ngươi cảm thấy giữa ta và Thẩm Hàn Thu thì ai hơn một bậc?
“Tất nhiên là công tử rồi!” Thiết Sơn vừa mặc quần áo vừa nịnh hót.
“Cô nương sẽ thích kiểu như Thẩm Hàn Thu hay là kiểu như ta?” Ngụy Ngọc Lâm nói tiếp.
Thiết Sơn vội nói: “Đương nhiên là kiểu như công tử! Tên Thẩm Hàn Thu kia ngông kinh khủng, cứ làm như có ai nợ tiền hắn ta vậy!”
“Công tử của chúng ta, tuấn tú dịu dàng hơn tên Thẩm Hàn Thu kia nhiều!”
Sau khi Ngụy Ngọc Lâm nghe những lời của thuộc hạ trung thành nhà mình nói, vẻ mặt trầm xuống.
Thiết Sơn thấy Ngụy Ngọc Lâm có chút mất hứng, gãi gãi đầu hỏi: “Công tử, thuộc hạ nói sai rồi sao?”
Chắc là nói không sai! Chắc là do bản thân mình nịnh chưa được hay!
Thiết Sơn lập tức chuẩn bị một phen, sau đó nói tiếp: “Công tử! Ngài vừa điềm đạm vừa hòa ái dễ gần, hơn nữa ngài nhìn dáng vẻ yếu đuối bệnh tật của mình đi, rất dễ được nữ tử thương xót!”
Ngụy Ngọc Lâm trầm mặt: “Câm mồm!”
“Sau đó, cút.” Ngụy Ngọc Lâm không muốn nhìn thấy Thiết Sơn, chỉ tổ bực mình!
Thiết Sơn mang vẻ mặt đau xót trong lòng mà rời khỏi, trong lòng không nhịn được mà nghĩ, công tử đúng thật là khó dò, hắn ta đoán tới đoán lui, cũng không thể đoán ra được suy nghĩ của công tử!
Thiết Sơn đi ra đúng lúc gặp được Ngụy Lục.
Ngụy Lục thấy vẻ mặt Thiết Sơn như đưa đám, nhịn không được mà hỏi: “Thiết Sơn, ngươi sao vậy?”
Thiết Sơn tủi thân nói: “Ta cũng không biết sao lại đắc tội với công tử nữa, thì ta khen công tử của chúng ta vừa đẹp vừa dịu dàng, từ ngữ tốt biết bao!”
“Ngụy Lục, ngươi thông minh, ngươi phân tích giúp ta đi.” Thiết Sơn nói tiếp.
Sau khi Ngụy Lục nghe Thiết Sơn thuật lại cả quá trình, rồi hắn ta dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc nhìn Thiết Sơn: “Sao ngươi không khen công tử có khí khái nam tử?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận