Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 910: Địch Không Đánh Ta, Ta Không Đụng Địch!

.



Chương 910: Địch Không Đánh Ta, Ta Không Đụng Địch!
Những người dân này đều có mối thù truyền kiếp với người Oa đấy! Nếu ai dám lười biếng, vậy vừa khéo cho bọn họ cơ hội báo thù!
Việc này giúp xây dựng cơ sở hạ tầng mà còn không phải trả tiền công, còn có thể tạo điều kiện làm việc cho ngư dân ở bờ biển, giải quyết vấn đề nghề nghiệp cho một số người...
Tiêu Vũ cảm thấy hành động lần này của mình quả thật có thể thúc đẩy GDP của Đại Ninh triều!
Đúng là tuyệt diệu!
Muốn nói chỗ không được hoàn hảo... cũng có.
Đó chính là số lượng những người Oa này vẫn quá ít, nếu có thể nhiều hơn thì tốt rồi.
Tiêu Vũ nhìn những người Oa đang bận rộn kia, cuối cùng từ bỏ ý tưởng dùng trái cây trong không gian để sinh sôi nảy nở thêm một ít người Oa.
Nếu chuyện này đã không thể nào thực hiện được.
Vậy Tiêu Vũ lập tức nghĩ tới chuyện đi bắt thêm một ít người Oa.
Có điều con người Tiêu Vũ vẫn rất có nguyên tắc.
Địch không đánh ta, ta không đụng địch!
Những người Oa kia không xuất hiện, Tiêu Vũ cũng sẽ không tới đất của người ta phát động chiến tranh!
Người khác sẽ làm như thế nào thì Tiêu Vũ không biết.
Nhưng Tiêu Vũ sẽ không làm như vậy.
Tất nhiên, giặc Oa sở dĩ gọi là giặc Oa cũng là có nguyên nhân! Liên tiếp phái ra mấy đội thuyền, đều không thể trở về.
Người bình thường đều chọn từ bỏ việc đánh cướp rồi đúng không?
Nhưng rất hiển nhiên giặc Oa chưa từ bỏ ý định.
Lại phái đội tàu tới.
Lần này... người tới là Nhiếp chính vương của người Oa Cảnh Thôn, hắn ta định thân chinh Lâm Hải quận!
Lần này Cảnh Thôn tới là mang theo lực lượng nòng cốt của hạm đội hoàng gia tới, tổng cộng có một nghìn con thuyền! Trên biển thì đây không phải thế lực nhỏ!
Thậm chí có thể cướp đoạt bất kỳ quốc gia duyên hải nào!
Tiêu Vũ đã phái người theo dõi trên biển từ lâu.
Vì vậy nàng phát hiện động thái của Cảnh Thôn đầu tiên.
“Công chúa, chúng ta phải làm sao đây?” Lúc này Hắc Phong đã từ chuồng heo trở về, lo lắng nhìn Tiêu Vũ.
Cho heo ăn rất quan trọng, nhưng tham gia chiến đấu quan trọng hơn.
Bùi Kiêm cười lạnh: “Giặc Oa vẫn chưa từ bỏ ý định làm hại đến dân chúng của chúng ta!”
Tống Kim Ngọc nhìn về phía Tiêu Vũ, tràn ngập chờ mong: “Công chúa điện hạ, không phải chúng ta có kim đăng sao? Chúng ta trà trộn vào đi, dọn sạch lương thực bọn chúng áp tải, không có thức ăn, đói cũng đói chết bọn chúng!”
Lúc này Tiêu Nguyên Cảnh như ông cụ non mở miệng: “Đó là một biện pháp tốt, nhưng không giải quyết được vấn đề, ở trên biển, dựa vào tôm cá cũng có thể đảm bảo không chết đói.”
“Hơn nữa sẽ chỉ gia tăng tốc độ bọn chúng lên đất liền.” Tiêu Nguyên Cảnh tiếp tục nói.
Ăn không đủ no, tất nhiên muốn mau chóng lên bờ cướp bóc đốt giết.
Lúc này Phong Hải chủ rất tức tối: “Ta thấy ngày tháng của những kẻ này sống quá tốt! Phải cho bọn chúng một bài học!”
Tiêu Vũ nhìn về phía Phong Hải chủ: “Ngươi bằng lòng xuất chiến?”
Phong Hải chủ liếc nhìn Tiêu Vũ: “Ngươi nghĩ ta là ai? Cho dù không có những lời trước đó ngươi nói với ta, giặc Oa xâm phạm, ta cũng sẽ phấn khởi giết địch!”
“Ta muốn anh dũng chống Oa, chấn hưng Đại Ninh!” Giọng điệu Phong Hải chủ mạnh mẽ nói.
Ngụy Ngọc Lâm cũng nói bằng giọng trầm thấp: “Tướng sĩ Ngụy quốc có thể tùy Công chúa sai khiến!”
Điều binh của Ngụy đô quả thật còn thuận tiện hơn điều binh của Đại Ninh.
Nhưng như vậy sẽ khiến phòng thủ của Ngụy đô trống rỗng, nếu không phải cực kỳ tín nhiệm Tiêu Vũ, không ai có thể khinh địch đưa người cho người nước láng giềng như vậy.
Tiêu Vũ nhìn về phía Ngụy Ngọc Lâm, rất cảm động: “Đa tạ.”
Nói xong Tiêu Vũ lại nhìn Phong Hải chủ một chút: “Cũng đa tạ Phong Hải chủ.”
Phong Hải chủ nói: “Cho dù hai chúng ta không thể làm tình nhân, vậy quan hệ cũng thân mật không kẽ hở! Không cần nói cảm ơn với ta.”
Ngụy Ngọc Lâm liếc nhìn Phong Hải chủ.
Thân mật không kẽ hở sao?
Phong Hải chủ phát hiện Ngụy Ngọc Lâm đang nhìn mình, trong giọng nói mang theo vài phần đắc ý: “Duyên phận của ta và Công chúa phải nói từ kiếp trước... Kiếp này hai bọn ta gặp nhau cũng là số phận! Chỉ là tình yêu quá tầm thường, vì vậy ta bằng lòng thăng hoa quan hệ của hai người bọn ta lên cấp bậc cao hơn.”
Phong Hải chủ đã từ bỏ việc theo đuổi Tiêu Vũ rồi.
Nhưng vừa nghĩ tới mình từ bỏ không bao lâu thì Ngụy Ngọc Lâm đã thành công, trong lòng hắn ta ít nhiều gì cũng có chút phiền muộn.
Vì vậy trong lời nói muốn khiến Ngụy Ngọc Lâm chán ghét một trận.

Bạn cần đăng nhập để bình luận