Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 674: Không Phải Từ Xưa Hoàng Gia Rất Bạc Tình Bạc Nghĩa Sao?

.



Chương 674: Không Phải Từ Xưa Hoàng Gia Rất Bạc Tình Bạc Nghĩa Sao?
Thất Hoàng tử tuổi còn nhỏ, vẫn chưa được phong vương, gọi là Ngụy Hoài Viễn, là đệ đệ ruột của Nhị Hoàng tử.
Về phần Bát Hoàng tử, mẫu tộc cao quý, một thân khí chất thanh cao cao quý, xem như một thiếu niên lang đẹp trai.
Cửu Hoàng tử, Cửu Hoàng tử vẫn còn là một thằng nhóc tóc để chỏm, không được xếp vào đội ngũ hôm nay.
Vì vậy hôm nay tổng cộng có bảy người muốn đi tiêu diệt sơn tặc.
Hơn nữa bảy người này chia làm bốn tổ.
Nhị Hoàng tử và Thất Hoàng tử là một tổ, Ngũ Hoàng tử và Lục Hoàng tử là một tổ, về phần Bát Hoàng tử thì đi theo phía sau Đại Hoàng tử, chỉ có điều hình như vị Đại Hoàng tử này rất không có kiên nhẫn, không muốn mang theo một đệ đệ chưa đủ lông đủ cánh!
Còn có Ngụy Ngọc Lâm.
Những người khác đều là hai người lập đội, như vậy có thể gia tăng phần thắng.
Bởi vì đối với các Hoàng tử mà nói, khó khăn thật sự vốn dĩ không phải sơn tặc.
Mà là các huynh đệ của mình.
Ai biết vì tranh giành ngôi vị Thái tử, các huynh đệ liệu có làm ra chuyện không có giới hạn cuối cỡ nào?
Có câu, không phải từ xưa hoàng gia rất bạc tình bạc nghĩa sao?
Bạc tình bạc nghĩa này không chỉ là tình yêu nam nữ, tình cảm thân thiết nhất giữa cha mẹ huynh đệ cũng sẽ mỏng manh hơn nhà bình thường rất nhiều
Nếu như Ngụy Đế đã nói có thể hợp tác, vậy bọn họ lập đội không được coi là lén lút kết bè kết phái, dù sao đây cũng là quang minh chính đại.
Vì vậy lập đội có thể gia tăng phần thắng.
Chỉ có Ngụy Ngọc Lâm là không có người lập đội, một thân một mình đứng ở đó. Đương nhiên, thật ra Ngụy Ngọc Lâm cũng không phải một thân một mình, đám người Tiêu Vũ ở ngay bên cạnh Ngụy Ngọc Lâm.
Nhưng theo những Hoàng tử khác thấy, Ngụy Ngọc Lâm chính là một mình!
Rõ ràng là xem Tiêu Vũ thành không khí.
Cũng không phải tất cả mọi người đều xem Tiêu Vũ thành không khí, lúc này Phúc Vương xông tới: “Tứ ca, ngươi đi ra ngoài tiêu diệt sơn tặc còn phải có người tiễn sao?”
Tiêu Vũ nói: “Ta không phải tiễn hắn, là muốn đi cùng với hắn.”
Phúc Vương hơi kinh ngạc, sau đó hắn ta nhìn về phía Ngụy Ngọc Lâm nói: “Ta nói này, ngươi đi tiêu diệt sơn tặc còn muốn mang theo Công chúa Đại Ninh hả? Lỡ như vị Công chúa này xảy ra chuyện gì bất trắc thì ngươi có gánh nổi không?”
Thật ra Phúc Vương luôn không quá coi trọng Tiêu Vũ.
Nhưng vào lúc này Phúc Vương vẫn lấy thân phận của Tiêu Vũ ra để nói là vì muốn nói Ngụy Ngọc Lâm không đúng.
“Chuyện này không liên quan tới Lâm Vương, là tự ta muốn đi với hắn!” Tiêu Vũ kiên định nói.
Phúc Vương lập tức nghẹn lời.
Đại Hoàng tử Võ Vương kia đi tới, nhíu mày nhìn nàng, vẻ mặt không tán thành: “Một nữ nhân, vẫn là nuôi ở nhà đi, giao chuyện đánh đánh giết giết như vậy cho nam nhân đi làm là được rồi!”
Tiêu Vũ mặt không biểu cảm.
Cấu tạo của nàng ngoại trừ nước ra thì chính là phản nghịch.
Những người này càng không muốn để cho nàng đi thì nàng càng muốn đi.
“Chuyện của bổn Công chúa, không tới lượt các ngươi quản.” Thái độ của Tiêu Vũ cứng rắn.
Có lẽ từ khi Tiêu Vũ đến Ngụy quốc vẫn luôn duy trì hình tượng đóa hoa trắng nhỏ, bây giờ nàng lại đột nhiên có thái độ kiên quyết nói như vậy nên trong lúc nhất thời khiến mọi người rất kinh ngạc.
Nhất là tên Phúc Vương kia.
“Ta nói này Tiêu Công chúa, có phải ngươi uống lộn thuốc rồi không? Bọn ta kính ngươi là Công chúa Đại Ninh, nhưng ngươi vẫn nên nghĩ kỹ lại đi, quốc lực của Đại Ninh không bằng lúc trước...” Phúc Vương tiếp tục nói.
Vốn dĩ Tiêu Vũ muốn ngụy trang tiếp.
Nhưng cái tên Phúc Vương này khinh người quá đáng.
Tiêu Vũ không nhịn được nói: “Quốc lực Đại Ninh ta thế nào, không bao lâu sau ngươi sẽ biết rõ.”
Phúc Vương cười lạnh một tiếng, đây đúng là vịt chết còn mạnh miệng.
Một quốc gia vừa mới vong quốc thành lập lại lần nữa đã sớm thương gân động cốt, không phải là Đại Ninh của lúc trước nữa rồi.
Nghe nói ở Đại Ninh, quân đội thuộc về Vũ Văn Phong và Văn Viễn Đạo lúc trước đã giải tán hết, không có quân đội hùng mạnh đó, Đại Ninh không khác gì một tờ giấy!
Chỉ cần bọn họ dám thò tay có thể chọc thủng một lỗ.
Chỉ có điều tiên hoàng đã từng để lại minh ước, hai nước không xâm phạm lẫn nhau.
Ngụy Đế luôn tuân thủ.
Nếu không, Ngụy quốc đã thừa dịp hắn bệnh đòi mạng hắn từ lâu rồi.
Nhưng cho dù là như vậy, theo Phúc Vương thấy, hai nước khai chiến chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận