Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 202: Thật Sự Là Lợn Rừng

.



Chương 202: Thật Sự Là Lợn Rừng
Lúc này ốc đảo của Tiêu Vũ đã mở rộng đến kích thước đủ để thu xếp cho tất cả mọi người.
Đương nhiên, thế này đối với Tiêu Vũ mà nói vẫn chưa đủ. Có điều... đây đã là cực hạn mà bây giờ nàng có thể làm được rồi.
Đợi sắp xếp mọi thứ xong xuôi, sáng hôm sau Tiêu Vũ dẫn đám người Sở Duyên xuất phát. Sau khi xuất phát, tất cả mọi người cảm thấy gió cát này thổi tới mặt cũng đau, hít thở cũng cảm thấy khô cổ họng. Có điều tất cả mọi người đều trung thành với Tiêu thị nên cho dù có vất vả thì cũng không ai nói gì.
Tiêu Vũ bảo: “Mọi người tiếp tục kiên trì, chẳng mấy chốc là chúng ta đến nơi rồi!”
“Hử? Sở Đại ca, sao ta lại nghe thấy có tiếng heo kêu, có phải ta bị cảm nắng nên nghe nhầm rồi không?” Tạ Vân Thịnh có chút hoảng hốt nói.
Sở Duyên nghiêng tai lắng nghe một chút, lắc đầu bảo: “Không phải ngươi nghe nhầm, ta cũng nghe thấy!”
“Có điều... nghe nói trong hoang mạc này thường xuyên xuất hiện một vài âm thanh kỳ lạ, thậm chí còn có khả năng nhìn thấy cảnh tượng kỳ lạ, gọi là ảo ảnh. Cũng không biết âm thanh chúng ta nghe được có phải là thật hay không.” Sở Duyên tiếp tục nói.
Lúc này trong đám bọn họ đã có người kinh ngạc kêu lên một tiếng: “Ảo ảnh! Đúng là ảo ảnh rồi!”
“Ảo ảnh cái gì, rõ ràng đây chính là một tòa thành cát!”
“Bất kể là cái gì, tóm lại đây đều là cảnh tượng hiếm thấy! Có điều... mọi người phải cẩn thận một chút, nghe nói nếu chúng ta đi qua cũng sẽ bị yêu quái cắn nuốt.” Một người trong đó run rẩy.
Tiêu Vũ khống chế Đặc Năng Lạp xoay người lại: “Xin mọi người hãy yên tâm, chỗ phía trước chính là ốc đảo, là chỗ tránh nạn tổ tiên Tiêu thị ta để lại cho con cháu, không phải địa phương nguy hiểm gì.”
“Mọi người đi vào theo ta sẽ biết!” Tiêu Vũ nói xong thì giục ngựa mà đi.
Sở Duyên và Tạ Vân Thịnh nhìn nhau, hai người không do dự dẫn các binh sĩ xông về phía trước. Đập vào mắt chính là một con lợn rừng màu đen béo tốt rắn chắc.
Con lợn rừng này vừa thức giấc đã đổi chỗ ở, hình như nó cảm thấy có chút mờ mịt nên chạy lung tung khắp nơi.
Thoáng cái nó đã chạy tới sườn núi, lúc này nó mới chú ý tới bốn phía đều phủ đầy cát đá, gò đất không mọc nổi một cọng lông. Nó lập tức có chút nghi ngờ đời heo, lúc này đang mờ mịt nhìn người tới.
“Thật sự là lợn rừng!” Tạ Vân Thịnh kinh ngạc nói.
Mọi người đứng trên sườn núi, nhìn xuống chỉ thấy trong sơn cốc cỏ cây rậm rạp, bóng cây xanh râm mát sum suê, thỉnh thoảng có một con lợn rừng như vậy chạy ngang qua.
Chính giữa sơn cốc còn có một hồ nước tự nhiên, giữa hồ sóng nước lấp loáng, thỉnh thoảng có chim chóc bay là là.
Mấy con chim này thật sự không phải Tiêu Vũ lấy ra, mà là ở nơi như thế này lại có nước, tất nhiên chim chóc sẽ đến nghỉ chân rồi.
Tất cả mọi người xuống ngựa, sợ ngựa chà đạp nơi như thế ngoại đào nguyên này. Lúc mọi người tới phía trước hồ nước mới phát hiện cái hồ này là do một nguồn suối không ngừng chảy nước tạo thành.
Nguồn suối này từ khi được đặt trong không gian của Tiêu Vũ, rõ ràng năng lực dòng chảy đã tăng cường.
Hồ này cũng càng lúc càng lớn. Hơn nữa nước đã tràn ra mấy nhánh sông nhỏ uốn lượn bốn phía. Tuy rằng những nhánh sông này rất nhỏ nhưng thật sự cứ như có sinh mạng, đang từ từ mở rộng.
Mọi người bước một bước là có thể vượt qua những nhánh sông này, nhưng cỏ cây hai bên bờ của nhánh sông lại vô cùng rậm rạp.
Mọi người chẳng ai ngờ rằng ở nơi hoang dã này vậy mà lại có một nơi như vậy! Sở Duyên và Tạ Vân Thịnh đều kích động không nói nên lời.
Tiêu Vũ bảo: “Để mọi người nghỉ ngơi một chút trước, sau đó chuẩn bị xây dựng một ít nhà cửa ở đây. Mấy ngày nữa Thái tử phi và Tiểu Hoàng tôn, còn có mấy nương nương trong cung đều sẽ tới đây.”
“Vâng!” Tạ Vân Thịnh vô cùng nhiệt tình.
Lúc trước hắn ta đã chuẩn bị tinh thần sẽ trải qua cuộc sống cực khổ với Công chúa, thật không ngờ rằng vậy mà lại là khởi đầu như vậy!
Không chỉ Tạ Vân Thịnh, còn có những binh sĩ theo tới đều cảm thấy cuộc sống tràn đầy hi vọng.
Sở Duyên ra lệnh: “Mọi người bắt hết đám lợn rừng này lại, giết vài con buổi tối khao mọi người. Về phần những con còn lại đều nhốt lại nuôi.”
Những thứ này ở đất hoang chính là đồ tốt đấy!
Sở Duyên nói: “Mảnh đất kia, mọi người cũng khai khẩn đi, sau này trồng lương thực.”
Cho dù Tạ Thái thú cung cấp hậu viện tiếp tế cho bọn họ, nhưng đường xá xa xôi, đưa tới gặp phải đủ loại rắc rối, bọn họ vẫn phải tự trồng một ít. Như vậy cũng có thể tiếp tục phát triển.

Bạn cần đăng nhập để bình luận