Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 440: Hầu Tiểu Thánh

.



Chương 440: Hầu Tiểu Thánh
Tiêu Vũ cảm thấy hơi kinh ngạc: “Ngươi trao đổi với ta sao?”
Con khỉ kia kêu to.
Tiêu Vũ không ngờ rằng chỉ số thông minh của mấy con khỉ này cũng không thấp.
Trong nháy mắt này, trong lòng Tiêu Vũ có một ý nghĩ to gan.
Chỉ số thông minh không thấp, còn có thể đi vào không gian... Có phải bên trong không gian của mình còn thiếu một số người làm việc không?
Người thì không thể nào thu vào trong không gian được, nhưng khỉ thì sao?
Tiêu Vũ cũng thu con khỉ đầu đàn này vào trong không gian.
Nàng quyết định nói chuyện lý tưởng với con khỉ này cho tốt, tranh thủ khiến con khỉ cam tâm tình nguyện ở lại trong không gian.
Lúc con khỉ đầu đàn vừa mới vào không gian đã hốt hoảng.
Nó liên tục la hét, thậm chí còn muốn đi tới tấn công Tiêu Vũ.
Thế nhưng ngay sau đó nó đã phát hiện đám hầu tử hầu tôn của mình lúc này đang ngồi trên một cây đào hái đào ăn.
“Khẹc khẹc!”
Đám khỉ giao tiếp với nhau.
Tuy rằng Tiêu Vũ không hiểu bọn nó nói gì, nhưng từ ngôn ngữ hình thể của bọn nó, nàng có thể cảm giác được lời nói của bọn nó.
“Khẹc khẹc!” Đại ca mau tới ăn đi!
“Khẹc khẹc!” Đi xuống! Nữ nhân xấu xa! Sợ hãi!
“Khẹc khẹc khẹc khẹc!” Đào ngọt lắm!
Một con khỉ nhỏ cầm quả đào đưa tới.
Khỉ đầu đàn không kiềm chế nổi, nó không nhịn được mà nếm thử một miếng.
“Khẹc khẹc...” Thơm quá.
Tiêu Vũ ngồi xuống nhìn khỉ đầu đàn nói: “Hầu ca à! Ngươi xem, ngươi ở trên ngọn núi kia cũng không có gì để ăn, còn phải đi cướp đồ ăn của con người, chi bằng ngươi ở lại chỗ này của ta đi.”
“Ngươi yên tâm, vốn dĩ ta không có ác ý gì với các ngươi, ta cảm thấy các ngươi không phải khỉ bình thường mà là linh hầu, sau khi tu luyện thật tốt thì có thể lên trời làm Tề Thiên Đại Thánh đấy!”
“Ngươi không biết Tề Thiên Đại Thánh hả? Vậy ta sẽ từ từ kể với ngươi...”
Sau khi Tiêu Vũ lừa gạt một phen thì tiếp tục nói: “Nói tới thì Tề Thiên Đại Thành trở thành quan nuôi heo trên trời cao, dốc lòng tu luyện, cuối cùng cũng tu thành chính quả, trở thành thần tiên thật sự!”
“Ngươi ở trong không gian này của ta giúp ta cho heo ăn, trái cây rau củ trong không gian của ta mặc cho các ngươi ăn, không phải thoải mái hơn việc các ngươi ở trên ngọn núi lạnh lẽo kia ư?” Tiêu Vũ tiếp tục nói.
Trong ánh mắt của khỉ đầu đàn có một chút nghi hoặc.
Sau khi khỉ đầu đàn mờ mịt nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt đã rơi vào trên người đám heo kia.
Nó kêu khẹc khẹc vài tiếng, sau đó lập tức nhổ cỏ heo ở phụ cận, đi nuôi heo.
Tiêu Vũ nhìn thấy cảnh tượng này thì cực kỳ vui mừng!
Thoạt nhìn đám khỉ này thật sự được tính là linh hầu rồi.
Tiêu Vũ thả khỉ đầu đàn ra, khỉ đầu đàn ra lệnh một tiếng, những con khỉ khác đều tập trung lại một chỗ, tiến vào không gian theo Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ không nhịn được sờ đầu khỉ đầu đàn một chút, khỉ đầu đàn không phản kháng, xem ra đã hoàn toàn thần phục rồi.
Tiêu Vũ nói: “Sau này ngươi chính là huynh đệ tốt của ta, huynh đệ tốt phải có một cái tên... Nếu gọi ngươi là Đại Thánh thì cũng không khỏi quá không tôn trọng Tề Thiên Đại Thánh rồi, chi bằng gọi ngươi là Tiểu Thánh, thế nào?”
Khỉ đầu đàn kêu khẹc khẹc hai tiếng tỏ vẻ tán thành.
Tiêu Vũ rất thỏa mãn.
Đám khỉ này rất thông minh, hơn nữa cho heo ăn cũng không phải công việc gì cực khổ, sau khi cho heo ăn thì bọn chúng có thể ăn các loại trái cây rau củ tươi mới, việc này với đám khỉ mà nói đúng là cuộc sống của thần tiên.
Tiêu Vũ lại dắt một con khỉ vào trong siêu thị, dạy con khỉ kia lấy bún ốc trên kệ hàng xuống.
Nàng cũng không thể cứ nhìn chằm chằm vào kệ hàng này được, vì vậy bún ốc tích trữ cũng không tính là nhiều.
Còn chuyện cho ăn này, nàng thường xuyên vì đã tới giờ phải cho heo ăn mà trở về không gian, làm chuyện gì cũng sợ lãng phí thời gian, đám heo sẽ bị đói.
Bây giờ thì tốt rồi, trong không gian đã có một đám nhân công như vậy, không cần Tiêu Vũ quá quan tâm nữa.
Sau khi thu xếp cho đám khỉ ổn thỏa, lúc này Tiêu Vũ mới ra khỏi không gian trở về sơn trại.
Tiểu Lâm Tử rất sốt ruột: “Công chúa, đám khỉ đâu rồi?”
Tiêu Vũ nói: “Đã giải quyết xong xuôi hết rồi.”
Tiểu Lâm Tử vô cùng hoảng sợ: “Giải... giải quyết xong xuôi cả rồi? Thật ra cũng... cũng không cần phải tàn nhẫn như vậy, đuổi đám khỉ đi là được rồi.”
Tiêu Vũ nhìn Tiểu Lâm Tử: “Ngươi cảm thấy ta giết hết bọn chúng rồi hả?”
Tiêu Vũ tiếp tục nói: “Yên tâm đi, chỉ là mấy con khỉ mà thôi, ta đã mời chúng đổi một nơi khác ở.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận