Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 367: Là Lợn Tinh Sao?

.



Chương 367: Là Lợn Tinh Sao?
“Lương thực của chúng ta đâu?” Có người hỏi.
Tiết Quảng Sơn khóc không ra nước mắt: “Bị mất rồi.”
“Cái gì? Đánh mất? Lương thực mà còn có thể đánh mất?”
“Tiết Quảng Sơn, ngươi không có lương thực thì trả tiền lại cho chúng ta!” Triệu Vệ tức giận nói.
Lúc này hai mắt của Tiết Quảng Sơn trở nên vô hồn, giống như con cá mặn không thể tự xoay người: “Lương thực đã đánh mất, tiền... tiền đã đưa cho người của cửa hàng, nếu hiện giờ đuổi theo thì vẫn còn có thể lấy lại kịp!”
Chương Ngọc Bạch nghe lời này xong thì khẽ nhíu đôi lông mày: “Việc này có ổn không? Cửa hàng bán lương thực cho ngươi là giao dịch công bằng, hiện giờ ngươi làm mất lương thực sao lại muốn đòi tiền của người ta lại chứ?”
Tiết Quảng Sơn tức giận nói: “Ta mặc kệ! Tiết Tam, ngươi đi đòi tiền về cho ta!”
Tóm lại, không thể tổn thất tiền của ông ta được.
Chương Ngọc Bạch nhíu mày: “Tiết đại nhân, nếu ngươi cố ý làm như vậy thì ta không thể không hạch tội ngươi!”
Tiêu Vũ ở trong không gian quan sát Chương Ngọc Bạch, càng nhìn càng cảm thấy Chương Ngọc Bạch thuận mắt! Là một nhân tài đấy!
Hơn nữa còn có tính cách ngay thẳng. Đối với Chương Ngọc Bạch mà nói thì điểm này cũng là ưu điểm làm cho Tiêu Vũ cực kỳ yêu thích hắn ta.
Nghĩ lại thì cũng đúng thôi, nếu lúc trước Chương Ngọc Bạch không ngay thẳng thì cũng không thể đắc tội người của Thừa tướng phủ.
Nhưng Tiết Quảng Sơn vốn khinh thường Chương Ngọc Bạch: “Chương Ngọc Bạch, ngươi đừng cho bản thân mình là một nhân vật, ai chẳng biết lúc trước ngươi đắc tội Thái tử nên mới bị biếm đến nơi này chứ? Hiện giờ Thái tử chưa hạ lệnh đối phó ngươi thì ngươi nên sống yên phận đi!”
Thật ra lúc trước khi Chương Ngọc Bạch hỏi mượn binh của Thương Ngô. Cho dù là ngựa của Thương Ngô không bị Tiêu Vũ trộm đi thì Tiết Quảng Sơn cũng sẽ không cho mượn binh.
Hôm nay thay đổi.
Tiết Quảng Sơn cũng không muốn có quan hệ chặt chẽ cùng với kẻ thù của Thái tử.
Sắc mặt của Chương Ngọc Bạch lạnh lùng, có lẽ hắn ta cũng không nghĩ tới trên thế giới này lại có người vô sỉ đến như vậy.
Tiêu Vũ nhìn thấy dáng vẻ của Chương Ngọc Bạch cũng bị chọc giận đến hộc máu thì có chút cảm động.
Cần phải trừng trị kẻ ác này.
Nhưng những người giống như Chương Ngọc Bạch thì nàng cũng sẽ không bạc đãi.
Nàng sẽ cho Chương Ngọc Bạch có lương thực đầy đủ một cách nhanh chóng
“Nhưng Tiết Quảng Sơn này, lương thực thì ngươi đã làm mất, nhưng còn phân lợn lại là chuyện gì xảy ra?” Có người hỏi.
Tiết Quảng Sơn làm sao biết được đang có chuyện gì xảy ra!
Nên lúc này lại tức giận đến hộc máu: “Có lẽ là ta đắc tội lợn tinh đi!”
Còn không phải là lợn tinh sao?
Nếu không phải là lợn tinh thì làm sao có nhiều phân lợn ở nơi này như vậy.
Phải nuôi bao nhiêu con lợn thì mới có thể sản xuất ra nhiều phân lợn đến thế chứ?
Tiêu Vũ ở trong không gian nghe Tiết Quảng Sơn nói như vậy thì sắc mặt tối sầm, Tiết Quảng Sơn mới là lợn tinh đấy! Lòng tham không đáy! Ức hiếp dân chúng!
Về phần nàng? Nàng chẳng qua là một nhà giàu có nuôi lợn không có tiếng tăm gì mà thôi.
Tiêu Vũ quay đầu lại nhìn thoáng qua mấy con lợn đang vừa thở phì phò vừa ăn cây ngô ở trong không gian.
Mấy con lợn được nuôi dưỡng rất tốt, mập mạp khỏe mạnh.
Bởi vì chuồng heo vừa được rửa sạch nên ánh mắt của mấy con lợn đều lộ ra ánh sáng của sự sung sướng.
Lợn được ta nuôi đến sung sướng vui vẻ nhất định sẽ cho ra thịt lợn có hương vị thật ngon!
Chỉ là... Tiêu Vũ thật sự không có cách nào thiến lợn cả, không phải Tiêu Vũ không dám, chẳng qua là... Nhà ai có tiểu tiên nữ hay công chúa sẽ cầm đao đi thiến lợn đúng không?
Cho nên tốc độ gây giống của mấy con lợn này là càng lúc càng nhanh.
Hơn nữa cũng sẽ ảnh hưởng hương vị trong một trình độ nhất định.
Nhưng cũng còn may là trong không gian có lương thực và nguồn nước tốt, mùi tanh trên cơ thể của lợn đực sẽ chậm lại ở một trình độ nhất định.
Tóm lại, thịt lợn vẫn rất ngon.
Tiếng khắc khẩu ở bên ngoài vẫn còn đang tiếp tục.
Chương Ngọc Bạch chịu đựng không được nói: “Chúng ta có thể đổi chỗ khác để nói chuyện hay không? Chẳng lẽ tất cả mọi người thích ngửi mùi phân lợn hay sao?”
Mọi người được Chương Ngọc Bạch nhắc nhở thì trở nên tỉnh táo, dẫn theo Tiết Quảng Sơn rời đi.
Bên trong kho lúa lại trống trơn.
Tiêu Vũ muốn nhân cơ hội này rời đi.
Nhưng đúng lúc này, Tiêu Vũ có chút mờ mịt.
Haizz.
Ở nơi này đã không còn chỗ có thể đặt chân thì làm sao nàng đi ra ngoài được đây.

Bạn cần đăng nhập để bình luận