Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 170: Nguyệt Tuyền Trấn

.



Chương 170: Nguyệt Tuyền Trấn
Những hành động này của Tiêu Vũ khiến hai huynh đệ sợ ngây người. Bây giờ bọn họ đã có chút tin vị trước mắt này chính là Công chúa rồi, không phải Công chúa thì sẽ không mang theo thứ như vậy trong người.
Nguyệt Tuyền trấn cách nơi này không gần, Tiêu Vũ hỏi một câu, được biết có thể phải đi mất hai canh giờ, vì vậy Tiêu Vũ ra ngoài một chút. Chờ đến khi nàng quay lại đã mang theo Đặc Năng Lạp và xe ba gác.
“Lên xe.” Tiêu Vũ phóng khoáng nói.
Mặc dù đây chỉ là một chiếc xe ba gác đơn giản nhưng đã xem như cấp bậc xe thể thao sang trọng đối với huynh đệ Tôn gia rồi.
Bởi vì ở Ninh Nam mọi người còn không có cỏ xanh để ăn chứ đừng nói là nuôi ngựa, cũng chỉ có nhà giàu mới có mấy con ngựa như vậy.
Đặc Năng Lạp mang theo mọi người chạy về một hướng khoảng chừng một canh giờ, một ốc đảo đã hiện ra trước mặt bọn họ. Rìa ốc đảo là một vài cây muối và hồ dương sinh trưởng trong cát, tiếp tục tiến vào bên trong chính là một ít cây rụng lá*, rõ ràng độ ẩm trong không khí đã tăng lên không ít.
(*Chỉ loại cây gỗ hoặc cây thân bụi rụng lá theo mùa.)
Lối vào Nguyệt Tuyền trấn có người canh gác, muốn đi vào thì phải nộp tiền. Người chịu trách nhiệm nhận tiền là một nam tử để mình trần, tóc buộc thành búi dựng thẳng lên trời.
Cả người nam tử này đầy những khối cơ, nét mặt cũng vô cùng hung tợn, vừa nhìn đã biết không phải nhân vật gì dễ trêu vào. Lúc gã ta nhìn thấy Tiêu Vũ thì đưa tay lên sờ môi mình một chút, sau đó lập tức nghênh ngang đi tới.
“Muốn vào thành đúng không?” Gã ta mở miệng hỏi.
Tôn Nhị nói trước một bước: “Xích Sơn đại nhân, ba người bọn ta muốn vào thành.”
“Ôi chao, đây không phải Tôn Lão Nhị à? Gần đây hai huynh đệ các ngươi phát tài hả? Ngồi cả ngựa nữa, còn nữ nhân này...” Lúc Xích Sơn nói lời này thì nhìn Tiêu Vũ một lượt từ trên xuống dưới.
“Tuy rằng che mặt, nhưng trông dáng vẻ cũng không tệ lắm, định kéo vào trong thành bán đi sao?” Xích Sơn tiếp tục nói.
“Nếu là như vậy, ta có thể ghi nợ cho các ngươi trước, chừng nào quay về thì trả tiền là được. Đã lâu lắm rồi Nguyệt Tuyền trấn này của chúng ta không có nữ nhân mới tới.” Xích Sơn cảm thán.
Lúc Xích Sơn nói lời này, gã ta cảm thấy quanh người mình lập tức toát ra khí lạnh, giống như là bị nhân vật gì đó cực kỳ đáng sợ theo dõi.
Tôn Nhị vội vàng nói: “Không dám, vị cô nương này là chủ thuê của bọn ta, bọn ta chịu trách nhiệm hộ tống nàng.”
Tiêu Vũ đã lạnh mặt ném một túi bạc ra, giọng nói lạnh trầm: “Phí qua đường.”
Xích Sơn đón lấy theo bản năng, còn muốn nói gì đó, nhưng Tiêu Vũ đã phóng ngựa tiến vào trong thành.
Gã ta híp mắt, tính tình của tiểu nương tử này thật là khó chịu, nhưng đã tới Nguyệt Tuyền trấn này rồi... sớm muộn gì cũng sẽ trở thành đồ chơi cho mọi người mà thôi.
Sao Tiêu Vũ lại không biết suy nghĩ hèn mọn bỉ ổi cho Xích Sơn cho được? Nàng tạm thời không làm gì Xích Sơn là vì chưa thăm dò tình hình rõ ràng, định tìm hiểu trước một chút.
Người bên trong Nguyệt Tuyền trấn đều là phạm nhân lưu đày, có thể sống sót dưới điều kiện tồi tệ như vậy, còn chiếm được chỗ tốt như thế, tám chín phần mười là nhân vật lợi hại.
Lúc mọi người đi trên đường đều mang theo đủ loại binh khí trong tay, trên đường gần như không có nữ tử.
Nghĩ cũng đúng, quãng đường lưu đày khắc nghiệt, rất nhiều người đều bệnh chết dọc đường.
Mấy người của Tiêu Vũ không bị bệnh là vì nàng luôn dùng nước linh tuyền bồi bổ cơ thể cho mọi người, đương nhiên bọn họ sẽ không dễ dàng bị bệnh rồi.
Tôn Đại và Tôn Nhị đi theo phía sau Tiêu Vũ. Lúc này đã có không ít người đưa mắt nhìn nàng rồi.
Trong ánh mắt kia hoặc là tìm tòi nghiên cứu, hoặc là không có ý tốt, nhưng đa phần đều là không có ý tốt.
Hai huynh đệ Tôn Đại và Tôn Nhị nhìn nhau, cuối cùng không nhịn được nói: “Cô nương, cho dù ngươi đã từng có thân phận không tầm thường, nhưng ngươi đã đến chỗ thế này rồi thì không thể nào đặt chân được.”
“Nếu ngươi tin bọn ta, vậy thì tìm một góc không có người, trải qua cuộc sống cực khổ, ăn rễ cây chuột khô cũng có thể sống tiếp.” Huynh đệ Tôn gia đưa ra đề nghị có lương tâm nhất của mình, bởi vì hai huynh đệ bọn họ cũng tiếp tục sống sót như vậy.
Lúc này Tiêu Vũ mới hiểu, thảo nào loại thịt khô mà hai huynh đệ cầm lúc trước trông có vẻ rất kỳ lạ, thì ra là... chuột khô?
May mà hai huynh đệ này khá keo kiệt, không mời Tiêu Vũ ăn gì đó. Đương nhiên, cho dù bọn họ có mời thì Tiêu Vũ cũng sẽ không ăn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận