Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 807: Tất Cả Đều Là Hiểu Lầm

.



Chương 807: Tất Cả Đều Là Hiểu Lầm
Vừa ngủ dậy, trời đã sáng, Tiêu Vũ mới nhớ tới chuyện không gian của mình.
Tâm niệm của Tiêu Vũ vừa động, nàng đã ở trong không gian.
Vừa bước vào không gian, Tiêu Vũ lập tức sững sờ, không gian của nàng lại nâng cấp! Trong không gian, thế mà còn thêm một hồ nước tự nhiên.
Trước đây trong không gian Tiêu Vũ có hồ nước, nhưng nói đúng ra, đó chỉ có thể coi là hồ nước mà Tiêu Vũ tự đào, còn hồ này bây giờ, bao la vô tận, xanh thẳm mênh mông.
Bên trong thỉnh thoảng có một loài cá bạc nhỏ nhảy lên.
Nhìn rất sống động, tràn trề sức sống.
Trong hồ dường như còn có một hòn đảo nhỏ.
Tiêu Vũ trông thấy vậy đã muốn đi vào, vì thế nàng tìm một chiếc xuồng từ cửa hàng đồ dùng ngoài trời, chèo thẳng qua đó.
Hòn đảo không lớn, trên đó có một ngôi nhà gỗ nhỏ, bên trong nhà gỗ có khá nhiều bụi bặm, một số sách đã mục nát, có vẻ như đã từng có người ở.
Tiêu Vũ hơi thất vọng.
Còn tưởng không gian của mình còn có thể tiến hóa thành nơi giống như trung tâm thương mại tổng hợp chứ.
Xem ra cũng không có gì.
Căn nhà gỗ nhỏ này có ích lợi gì?
Tiêu Vũ chú ý thấy, bên ngoài ngôi nhà gỗ nhỏ có một cái cây không lớn, nhưng cho người cảm giác rất kỳ lạ.
Trên đó có vài quả non, có vẻ chưa chín.
Trước đây không gian của Tiêu Vũ còn tiến hóa ra một khu rừng Nguyên Thần đấy, bây giờ thêm một cái cây cũng không lạ, tuy nhiên cái cây này trồng ở đây, khiến người cảm thấy hơi kỳ quái.
Chắc chắn không phải cây bình thường.
Nếu không cũng không thể được bảo vệ cẩn thận trồng trên đảo giữa hồ chứ?
Nhưng quả trên cây này có tác dụng gì, Tiêu Vũ tỏ vẻ... Không biết.
Nàng dĩ nhiên muốn biết, nhưng quả chưa chín, nàng cũng không dám thử bừa.
Nhân gian tươi đẹp, nàng còn không muốn vì ăn lung tung mà ra đi sớm như vậy đâu.
Sự tồn tại của không gian vốn đã huyền bí, đồ vật bên trong đây, ai biết là cái gì?
Chẳng lẽ là quả ác ma sao?
Tiêu Vũ suy nghĩ một chút, nếu đây là quả ác ma, bản thân có được kỹ năng đặc biệt, cảnh tượng đó nhất thời khiến nàng hơi háo hức.
Tuy nhiên, cuối cùng Tiêu Vũ vẫn từ bỏ ý định dùng thân mình thử độc.
Cho dù là nếm thử cũng phải đợi quả chín.
Bản đồ không gian lại mở rộng.
Tiêu Vũ một mình đứng trong không gian, nhìn cái không gian rộng lớn, trống trải đó, nhất thời có chút cô độc.
Tiêu Vũ chiêm ngưỡng xong không gian của mình mới đi ra.
Đợi Tiêu Vũ tới phòng ăn thì Ngụy Ngọc Lâm đã chờ ở đó rồi.
“Ta mới đến Tây Cương, khá xa lạ với nơi này, không biết A Vũ có thời gian không, có thể dẫn ta đi tham quan phong cảnh Đan thành Tây Cương không?” Ngụy Ngọc Lâm hỏi.
Trong lòng Tiêu Vũ suy nghĩ, nói như thể bản thân nàng đã ở Tây Cương lâu lắm rồi vậy.
Nhưng lúc này hai huynh muội Ô Thạch và Ô Á đang bận việc vương thành, thật sự không có thời gian dẫn Ngụy Ngọc Lâm đi dạo.
Vì vậy Tiêu Vũ đã dẫn Ngụy Ngọc Lâm rời khỏi hành quán.
Trong vương thành xảy ra biến cố, nhưng bên ngoài vẫn nhộn nhịp, đối với dân chúng bách tính, có vẻ không ảnh hưởng gì nhiều, thậm chí nếu có ảnh hưởng, cũng theo chiều hướng tốt.
Dù sao... họ thường xuyên nhớ tiếc Tiên vương, không thực tâm thích Vương thượng hiện tại.
Ô Thạch trong mắt mọi người cũng là chính thống.
Tiêu Vũ dẫn Ngụy Ngọc Lâm đi trên đường, thu hút không ít người khẽ thì thầm nói nhỏ.
“Này, ngươi có thấy không, nam nhân kia đẹp trai quá!”
“Phải đấy, thật tuấn tú, cũng không biết là công tử nhà ai?”
Mọi người bàn tán sôi nổi.
Chẳng mấy chốc, đã có người ném hoa lên người Ngụy Ngọc Lâm, rồi quay người bỏ chạy.
Đây là cách thể hiện sự mến mộ của các thiếu nữ Tây Cương.
Đương nhiên, đây chỉ là cách kín đáo.
Còn có cách cuồng dã hơn!
Ví dụ... Lúc này đã có hai thiếu nữ Tây Cương chặn họ lại, hơn nữa còn đưa tay kéo giật Ngụy Ngọc Lâm.
Ngụy Ngọc Lâm không dám trở mặt trên đất Tây Cương, lúc này chỉ có thể nói yếu ớt: “Các ngươi muốn làm gì?”
Nữ tử hai mươi tuổi kia dẫn đầu, cười lớn: “Ngươi ngốc à? Không nhìn ra sao? Đương nhiên là hai tỷ muội ta thấy ngươi anh tuấn, muốn bắt ngươi về nhà sinh khỉ con với bọn ta!”
Ngụy Ngọc Lâm: “...”
Ngụy Lục theo sau Ngụy Ngọc Lâm cũng muốn cười ra tiếng.
Nhưng thứ vang lên lại là một tràng cười trong trẻo, du dương.
Ngụy Ngọc Lâm nghiêng đầu qua, thiếu nữ mặc một thân hắc y buộc thắt lưng, cười lộ ra hàm răng trắng.
Sắc mặt Ngụy Ngọc Lâm tối sầm, mở miệng nói: “Vị cô nương này, e là ta không thể đi với ngươi rồi, bởi vì ta đã có vị hôn thê, người ở ngay đây.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận