Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 153: Lòng Son Dạ Sắt Có Cốt Khí

.



Chương 153: Lòng Son Dạ Sắt Có Cốt Khí
Tiền Xuyên phát hiện Tiêu Vũ biến mất, cho rằng nàng ra ngoài đi nhà xí, lo lắng cho Tiêu Vũ nên ra ngoài tìm người.
Tiêu Vũ ho nhẹ một tiếng: “Ta ở đây, lại đây đi.”
Tiền Xuyên bước nhanh tới, lúc này Tiêu Vũ mới để ý thấy sau lưng hắn ta còn có Quỷ Mặt Đen. Quỷ Mặt Đen nhìn thấy Sở Duyên và Tạ Vân Thịnh thì sắc mặt hơi thay đổi, quanh người sát khí bốn phía.
Tiêu Vũ cảm giác được rõ ràng bầu không khí trở nên giương cung bạt kiếm, nàng lập tức nói: “Đều là người một nhà, không được đánh nhau.”
Tiền Xuyên căng thẳng nói: “Công chúa, người xác định người Nam Dương này không phải tới để giết người sao?”
Tiêu Vũ liếc Tạ Vân Thịnh còn quỳ dưới đất, mở miệng nói: “Ngươi xem có ai giết người như vậy sao?”
Vừa gặp lập tức quỳ xuống, phương thức ám sát này vẫn là mới nghe lần đầu. Lúc này Sở Duyên và Tạ Vân Thịnh đã hiểu Tiền Xuyên thật sự là người của Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ mở miệng nói: “Được rồi, đứng lên đi.”
“Dẫn ta đi gặp cha ngươi.” Tiêu Vũ nhìn Tạ Vân Thịnh nói.
Tạ Vân Thịnh vốn có ý này, vì vậy hắn ta nói: “Tuân lệnh.”
Tiền Xuyên vẫn có chút không yên lòng: “Công chúa, chi bằng mang theo mấy người đi cùng được không?”
Tiêu Vũ lắc đầu bảo: “Không cần.”
Nàng tự đi, nếu thật sự gặp phải nguy hiểm thì chạy trốn cũng nhanh.
Lúc Tạ Vân Thịnh và Sở Duyên tới là cưỡi ngựa tới, lúc này trở về, ngựa đã không đủ dùng rồi.
Tiêu Vũ kéo cổ họng kêu lên: “Đặc Năng Lạp!”
Lúc này người trong đội ngũ lưu đày loáng thoáng nghe thấy giọng nói của Tiêu Vũ. Trong lúc nhất thời mọi người quay sang nhìn nhau.
Có người nhỏ giọng bàn tán: “Công chúa đi nhà xí còn phải hô khẩu hiệu sao?”
Lúc này Đặc Năng Lạp nhẹ nhàng đạp móng ngựa, lộc cộc chạy tới.
Tiêu Vũ xoay người lên lưng Đặc Năng Lạp, mở miệng nói: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Đi!”
Tiêu Vũ cưỡi ngựa chạy đi, hai người Tạ Vân Thịnh và Sở Duyên vội vàng đuổi theo. Tiêu Vũ đi một lát đã cưỡi ngựa vòng trở về, cố gắng để Đặc Năng Lạp chậm hơn một chút mới có thể duy trì tốc độ với hai người Sở Duyên và Tạ Vân Thịnh.
Lúc này ở Thái thú phủ, quản gia Tạ gia đang kiểm kê tổn thất tài vụ, không mất bao lâu, quản gia Tạ Phúc kéo theo cơ thể mệt mỏi, tìm được Tạ Quảng vừa mới cứu trợ thiên tai trở về.
“Đại nhân...” Tạ Phúc có chút không dám đối mặt với Tạ Quảng.
Tạ Quảng hỏi: “Đã kiểm kê tổn thất trong phủ xong chưa?”
Tạ Phúc nói: “Đã kiểm kê xong hết rồi.”
Tạ Quảng lập tức hỏi tiếp: “Đã tổn thất những gì?”
Tạ Phúc nhỏ giọng đáp: “Thứ nhất đại nhân ngài không có gì để tổn thất, thứ hai... Đại nhân, phủ chúng ta không còn lại gì nữa rồi.”
“Bị ngâm nước hết rồi hả? Cả nghiên mực Thái Sơn ta thích nhất cũng hỏng rồi sao?” Tạ Quảng nghi ngờ hỏi.
Đó chính là tiên đế ban thưởng cho ông ấy.
Tạ Phúc nói: “Thật ra... đại nhân, ngài phải chịu đựng, ta cảm thấy trong phủ chúng ta không chỉ bị ngập nước đơn giản như vậy, còn có thể bị trộm rồi.”
Tạ Quảng sầm mặt: “Nói bậy! Tên trộm kia đến chỗ ta trộm cái gì?”
Nhưng lúc nói lời này Tạ Quảng không khỏi lại nghĩ tới lương thực đã mất một nửa trong kho lương thực, trong lúc nhất thời ông ấy có chút bất an.
“Đại nhân ngài tự xem đi.” Tạ Phúc bất lực nói.
Mấy ngày nay Tạ Quảng vẫn luôn ở bên ngoài cứu trợ thiên tai, vừa mới trở lại. Ông ấy lần lượt kiểm tra từng phòng.
Thư phòng của ông ấy rỗng tuếch, phòng ngủ cũng trống rỗng... Nói đúng hơn là tất cả các phòng, ngay cả kho củi để củi cũng trống không! Loại trống không này là trống không đúng nghĩa, một khúc gỗ có thể động cũng không có!
Tạ Quảng sầm mặt: “Lúc trước ta có nghe nói địa phương khác xuất hiện một, hoặc là một đám Trộm Nồi Tặc.”
“Nơi tên trộm kia đi qua, không một gia đình nào có thể còn lại một cái nồi, chẳng lẽ phủ chúng ta cũng xui xẻo gặp Trộm Nồi Tặc?” Lúc Tạ Quảng nói lời này vẻ mặt lạnh lẽo.
Tên Trộm Nồi Tặc này thật đúng là đáng hận! Những thứ khác thì thôi, nhưng số lương thực kia chính là tính mạng của ông ấy!
Lúc này Tạ Quảng chỉ cảm thấy đầu của mình cũng sắp sầu tới rụng ra. Ông ấy thật sự hổ thẹn với tiên đế.
Bên kia đám người Tiêu Vũ còn trên đường chạy như điên. Hai người Sở Duyên và Tạ Vân Thịnh theo thật sát phía sau.
Sở Duyên mượn ánh trăng nhìn bóng lưng hiên ngang của nữ tử áo đen trước mắt, vẻ mặt si dại mang theo vài phần sùng bái.
Hắn ta cảm thấy cả đời này mình cũng sẽ không quên thiếu nữ như thần linh thương xót thế nhân, từ trên cao nhảy xuống nước, trước Diêm Vương điện cứu hắn ta trở về nhân gian.

Bạn cần đăng nhập để bình luận