Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 671: Lòng Của Nữ Nhân Như Kim Dưới Đáy Biển

.



Chương 671: Lòng Của Nữ Nhân Như Kim Dưới Đáy Biển
Trong lòng của Ngụy Ngọc Lâm, Tiêu Vũ là một người không màng danh lợi.
Bởi vì nếu Tiêu Vũ quan tâm danh lợi thì đã chẳng giao hết quốc gia cho huynh trưởng của mình quản lý rồi.
Mặc dù Tiêu Vũ là nữ tử, nhưng dựa vào uy vọng của Tiêu Vũ ở Đại Ninh, Tiêu Vũ hoàn toàn có tư cách làm Nữ hoàng.
Tiêu Vũ nói: “Đương nhiên sẽ không rồi!”
“Chúng ta là đối tác, mục đích của ta đã đạt được, lúc trước chẳng phải đã giao hẹn rõ ràng rồi sao? Ta sẽ giúp người giành lấy giang sơn Ngụy quốc.” Tâm trạng của Tiêu Vũ bình thản, cũng không cảm thấy việc này có vấn đề gì.
Ngụy Ngọc Lâm nhìn Tiêu Vũ trước mắt, vẻ mặt có chút ảm đạm.
Tiêu Vũ nói những lời này là vì giúp hắn.
Nhưng hắn cũng biết.
Tiêu Vũ nói như vậy đồng thời cũng là vì Tiêu Vũ thật sự chưa bao giờ coi hắn là một nam tử bình thường mà nghiêm túc đối đãi.
Bởi vì nếu Tiêu Vũ thật sự muốn chọn phu quân.
Thì sẽ để ý phu quân và tính cách của mình có giống nhau hay không.
Nàng không màng danh lợi như vậy, sao lại thích một người tranh quyền đoạt thế chứ?
“Công chúa, thật ra cũng không nhất định phải tranh giành cái gì. Nếu Công chúa không ngại, ta có thể mang theo muội muội đến chỗ Công chúa muốn mà sống.” Ngụy Ngọc Lâm tiếp tục nói.
Tiêu Vũ nhíu mày nhìn về phía Ngụy Ngọc Lâm: “Ngươi có thể có tiền đồ một chút, người khác càng nói ngươi làm không tốt thì ngươi càng phải làm cho tốt được không?”
“Ta đã nói rồi, tình yêu sẽ chỉ ảnh hưởng tới tốc độ rút kiếm, quả là thế!” Tiêu Vũ cảm thán.
Trong lúc nhất thời Ngụy Ngọc Lâm không biết phải nói gì mới phải.
Hắn thích cô nương này, bằng lòng nhượng bộ vì nàng, nhưng hình như cô nương này... tức giận.
Lần đầu tiên Ngụy Ngọc Lâm hiểu.
Cái gì gọi là lòng của nữ nhân như kim dưới đáy biển.
Hắn phát hiện, mình ở chỗ Tiêu Vũ, làm như thế nào cũng không đúng...
Thấy Ngụy Ngọc Lâm không nói gì.
Tiêu Vũ nhìn Ngụy Ngọc Lâm. Vẻ mặt của Ngụy Ngọc Lâm dường như có chút sa sút. Tiêu Vũ là một người giỏi suy nghĩ lại, nàng lập tức ngẫm lại bản thân một chút, có phải những lời mình vừa nói quá tổn thương người khác hay không.
Vì vậy Tiêu Vũ mở miệng nói: “Haiz, ý của ta là, ngươi muốn làm gì thì làm cái đó đi.”
Đây là tín điều* trong cuộc sống của Tiêu Vũ.
(*Điều đặt ra để tin theo.)
Mặc kệ người khác như thế nào, ít nhất Tiêu Vũ sẽ không vì tình yêu mà từ bỏ mục tiêu của mình.
Ánh mắt của Ngụy Ngọc Lâm sâu thẳm: “Ngụy mỗ biết, Công chúa cũng là vì tốt cho Ngụy mỗ.”
“Ngươi có thể nghĩ được như vậy thì tốt rồi!” Tiêu Vũ nói theo ý của Ngụy Ngọc Lâm.
Ngụy Ngọc Lâm cũng biết, trong khoảng thời gian ngắn mình không thể nào khiến Tiêu Vũ thay đổi suy nghĩ, có điều hắn cũng đã có một chút hiểu biết về Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ không chấp nhận tình cảm của hắn, nhưng đồng thời cũng sẽ không chấp nhận tình cảm của những người khác, không phải sao?
Nghĩ vậy, tâm trạng của Ngụy Ngọc Lâm cũng không nặng nề như vậy nữa.
Ngày hôm sau, Ngụy Ngọc Lâm lên triều.
Trên triều.
Ngụy Đế nhìn mấy nhi tử của mình, mở miệng nói: “Dạo gần đây cảnh nội Hoài An quận đạo phỉ hung hăng ngang ngược, nghe nói đã cướp không ít nữ tử nhà lành lên núi, các ngươi hãy đi cứu những nữ tử kia ra. Việc này các ngươi có thể đồng thời đi làm, các ngươi có thể hợp tác cũng có thể giải quyết một mình, nếu ai làm tốt...”
Ngụy Đế dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Tết Võ Thần sắp tới sẽ giao cho người đó xử lý!”
Nam tử Ngụy quốc thượng võ.
Thoạt nhìn thì Tết Võ Thần chỉ là một ngày lễ bình thường, nhưng có thể xử lý Tết Võ Thần tương đương với việc đã nhận được sự công nhận, là anh hùng trong lòng mọi người.
Như vậy có thể đạt được không ít lòng dân.
Rõ ràng chuyện này là Ngụy Đế đang rèn luyện nhi tử của mình.
Phúc Vương nghe nói thế thì lập tức kêu lên: “Phụ hoàng! Tứ ca vừa mới từ Đại Ninh trở về, hơn nữa sức khỏe không tốt, việc nguy hiểm như vậy đừng giao cho hắn.”
Ngụy Ngọc Lâm đứng ở đó, mặt không thay đổi nhìn Phúc Vương.
Thật ra mọi người ở chỗ này đều hiểu.
Ý của Phúc Vương là còn chưa xuất phát đã muốn đá Ngụy Ngọc Lâm ra khỏi ván cờ.
Chỉ là sơn tặc mà thôi.
Bọn họ đều là Hoàng tử Vương gia của Ngụy quốc, chút chuyện này làm sao có thể không xử lý tốt được?
Vì vậy quả ngọt này trong mắt mọi người là không thể để cho bất kỳ kẻ nào hái được!

Bạn cần đăng nhập để bình luận