Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 213: Thiếu Ngói

.



Chương 213: Thiếu Ngói
“Các ngươi là ai? Tới làm gì?” Tống lý trưởng có chút thấp thỏm bất an.
Nhìn ông lão tóc hoa râm trước mắt, Tiêu Vũ mở miệng nói: “Bọn ta tới bàn chuyện làm ăn với lý trưởng đấy.”
“Chuyện làm ăn gì?” Tống lý trưởng hỏi.
Tiêu Vũ mở miệng nói: “Ta nghe nói lúc trước thôn các ngươi đốn được không ít gỗ, có thể bán cho ta không?”
Tống lý trưởng rất bất ngờ: “Mua gỗ?”
Tiêu Vũ gật đầu nói: “Ta đã xem hàng tích trữ của các ngươi, có thể bán hết cho ta, nếu tiện thì bây giờ ta còn muốn thuê người lên núi đốn gỗ.”
“Ta biết bây giờ đang là trời đông giá rét, đây không phải chuyện dễ dàng, vì vậy ta có thể ra giá gấp đôi.” Tiêu Vũ cười híp mắt nói.
Lúc Tiêu Vũ ra ngoài mang theo đấu lạp, khiến người ta không nhìn thấy dáng vẻ vốn có.
Thật ra Tiêu Vũ thích mang mặt nạ trùm đầu hoặc tất chân hơn, nhưng trang phục như vậy, Tiêu Vũ lo sẽ dọa Tống lý trưởng hoảng sợ.
Đây là bàn chuyện làm ăn với dân chúng bình thường, Tiêu Vũ cũng không muốn gây ra chuyện ma quỷ gì, nếu không thì nàng hoàn toàn có thể lấy hết số gỗ này đi.
Có điều nếu làm vậy thì lương tâm của Tiêu Vũ không yên ổn được.
Tống lý trưởng lập tức trở nên mừng rỡ: “Đương nhiên bằng lòng!”
Tiêu Vũ cười cười: “Ngươi đi lấy gỗ đặt hết vào trong rừng, ta sẽ tự cho người chuyển đi.”
Nói tới đây, Tiêu Vũ nói: “Đây là tiền đặt cọc.”
Tiêu Vũ nói xong thì ném một thỏi bạc nặng trịch tới.
Kháo Sơn thôn này của bọn họ nhiều rừng núi, lúc trước cũng có thương nhân tới mua gỗ, nhưng chưa từng có ai sảng khoái bằng nữ tử trước mắt. Đồ còn chưa chuyển tới đã đưa tiền trước rồi.
Tiêu Vũ cũng không sợ bọn họ giở trò, bởi vì nếu bọn họ bằng lòng giao là có thể có một vụ làm ăn tốt, không muốn giao, vậy nàng cũng không sợ thiệt, suy nghĩ một cái là có thể lấy gỗ đi.
“Khách nhân, chi bằng mọi người ở lại dùng bữa nhé?” Tống lý trưởng nói.
Tiêu Vũ nhìn đám người Hắc Phong: “Các ngươi ở lại đây chịu trách nhiệm kiểm kê gỗ, ta còn có chuyện khác phải làm, trễ chút nữa sẽ quay về tìm các ngươi!”
“Công...” Hắc Phong hé miệng nói.
Tiêu Vũ nhìn Hắc Phong.
Hắc Phong lập tức đổi giọng: “Công tử, bọn ta ở đây chờ ngài.”
Tống lý trưởng không hề cảm thấy bất ngờ, mặc dù người này là nữ tử nhưng cũng có một vài tiểu thư làm ăn bên ngoài, nữ tử bị hạn chế nhiều trong việc buôn bán nên có đôi khi ở bên ngoài dùng xưng hô công tử cũng là bình thường.
Sau khi Tiêu Vũ mua một ít gỗ thì lại tới quận thành Thương Ngô. Quận thành này giàu có hơn tiểu sơn thôn kia không biết bao nhiêu.
Tuy rằng có tuyết rơi nhưng đã có người dọn sạch tuyết trong quận thành từ lâu, cứ như trận tuyết lớn này không tạo thành bao nhiêu ảnh hưởng cho những người giàu có.
Nhưng tâm trạng của Thái thú Thương Ngô Tiết Quảng Sơn lại không tốt lắm. Lúc này ông ta đã bị bệnh nằm liệt giường, nhưng không phải là vì ông ta sầu lo cho cuộc sống của dân chúng mới như vậy, mà là bị chọc tức.
Chỉ cần vừa nghĩ tới đám người Tô Lệ Nương kia đã chạy thoát là ông ta lập tức khó thở.
Nhưng khiến ông ta càng khó thở hơn không phải là chuyện này, mà là chuyện toàn bộ ngựa của thủ quân quận phủ đều bị mất.
Đống ngựa này đều được ghi vào sổ sách, chịu sự giám sát của triều đình. Bây giờ những thứ này bị mất, làm sao trong lòng Tiết Quảng Sơn có thể thoải mái cho được?
Ông ta không dám báo lên triều đình, bởi vì phanh phui việc này cũng không có lợi gì cho ông ta, thuộc về thất trách to lớn.
Đến lúc đó nói không chừng bệ hạ sẽ giáng tội xuống. Khi ấy đừng nói là từng bước thăng chức, ông ta nghĩ mình cũng phải đi Ninh Nam lưu đày luôn.
Về phần chuyện của đám người Tô Lệ Nương, vốn là ông ta thấy sắc nảy lòng tham, thế nên ông ta lại càng không dám nói ra bên ngoài.
Vấn đề này nghẹn trong lòng không có chỗ trút, đương nhiên Tiết Quảng Sơn sẽ nghẹn thành bệnh.
Ông ta nằm trên giường, không ngồi dậy nổi nữa, chỉ biết kêu ai ôi ai ôi. Nhưng cho dù là như vậy, Tiết Quảng Sơn vẫn phải ăn đồ ngon nhất, than đốt trong căn phòng này cũng là loại tốt nhất.
Lúc Tiêu Vũ đến, nàng nằm trên nóc nhà nhìn thấy Tiết Quảng Sơn vẫn đang hưởng thụ cuộc sống thì trong lòng lập tức không thoải mái cho lắm. Lúc trước nàng đã từng nghĩ, phải cạo lông cừu triệt để một chút, bây giờ đã tới lúc. Tiêu Vũ nhìn mái ngói mới đổi của nóc nhà này, rơi vào trầm tư.

Bạn cần đăng nhập để bình luận