Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 151: Bây Giờ Lên Đường Ngay

.



Chương 151: Bây Giờ Lên Đường Ngay
“Công chúa, không phải người có rất nhiều con dấu giả sao? Chẳng lẽ không có cái nào của Nam Dương quận này hả? Nếu có, chúng ta tự ấn xuống một cái, nhanh chóng rời khỏi nơi này là được! Nam Dương lũ lụt, cho dù không báo lên triều đình tin tức về chúng ta thì cũng chưa chắc nhanh chóng khiến cho bên trên chú ý.” Tiền Xuyên tiếp tục nói.
Đương nhiên là Tiêu Vũ có thứ này, nàng mới lấy từ Thái thú phủ ra, còn mới mẻ nóng hổi lắm.
Chỉ là Tiêu Vũ vẫn muốn đến Nam Dương quận xem thử. Mặc dù bây giờ giang sơn này đã đổi màu cờ nhưng với nàng thì những người dân này vẫn là con dân của hoàng tộc Tiêu thị...
Tiêu Vũ phải xác định Thái thú kia có thật sự mở kho cứu trợ thiên tai hay không. Nếu là thật, cho dù Tạ Quảng không phải người tốt gì thì vì dân chúng, nàng cũng có thể giữ Tạ Quảng lại một vài ngày nữa.
“Đuổi theo.” Tiêu Vũ không giải thích, dứt khoát ra lệnh.
Tiền Xuyên chỉ đề nghị một cái, nói tóm lại vẫn phải nghe theo Tiêu Vũ. Vì vậy lúc này hắn ta đi theo phía sau Tiêu Vũ vào bên trong.
Sau khi vào thành, lọt vào trong tầm mắt đều là nhà cửa đã bị ngâm nước, còn có một vài người đi đường vẻ mặt đau thương. Trong nạn lụt, tổn thất không chỉ tiền của mà còn có vài người từ nay về sau đã mất đi người thân nhất. Không ai rơi vào tình trạng như vậy mà còn có thể vui vẻ được. Ngay cả tâm trạng của Tiêu Vũ cũng nặng nề theo.
Lúc này các dân chúng đều đang đi về một hướng.
Có người thấy hai người Tiêu Vũ và Tiền Xuyên hình như không biết đi hướng nào thì quan tâm một tiếng: “Đều tới Nam thành, Thái thú đang cứu trợ thiên tai ở Nam thành, mọi người đi cũng có thể nhận lương thực.”
Tiêu Vũ nghe thấy lời này thì tâm trạng đã tốt hơn một chút. Bây giờ nàng không có năng lực tiếp quản Nam Dương, vì vậy hi vọng Tạ Quảng vẫn có thể gánh vác trách nhiệm của Thái thú.
Tiêu Vũ và Tiền Xuyên vốn còn định quan sát trong thành này một chút đã thấy Sở Duyên và cả Tạ Vân Thịnh kia dẫn theo một đám người, vẻ mặt vội vã đi trong thành, không biết là muốn đi đâu.
Tiêu Vũ sầm mặt, lập tức nói: “Ra khỏi thành đi.”
Xem ra là đến tìm mình rồi! Cả tên Sở Duyên này nữa, không phải là đã nói với tên Tạ Quảng kia chuyện của mình rồi chứ, bây giờ mang theo người tới diệt trừ mình?
Lúc Tiêu Vũ và Tiền Xuyên trở lại, mọi người còn rất bất ngờ.
Dung Phi hỏi: “Mới đó mà đã trở về rồi sao?”
Chuyến đi này quả thật cũng ngắn như thời gian Công chúa ra ngoài đi nhà xí vậy.
Tiêu Vũ nói: “Bây giờ lên đường ngay.”
Tiền Xuyên ra lệnh xuất phát. Người ở chỗ này chỉ coi là Tiêu Vũ đã giải quyết xong lộ dẫn, chào hỏi với người của Nam Dương quận.
Cho dù là sai dịch hay phạm nhân lưu đày, lúc này chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi Nam dương quận này.
Nơi này khiến người ta có cảm giác rất không tốt. Vừa trải qua lũ lụt, thoạt nhìn còn muốn hoang vu hơn đất hoang.
Hơn nữa trên người mọi người đã không còn gì để ăn nữa, nếu không nhanh chóng đi tới một quận huyện khác, cho dù là sai dịch hay phạm nhân đều phải đói bụng.
Mọi người phút chốc không ngừng nghỉ, dứt khoát rời khỏi nơi này. Trên đường đi Tiêu Vũ luôn nhíu mày.
Dung Phi đi tới trước mặt Tiêu Vũ hỏi: “Công chúa, người làm sao vậy?”
Tiêu Vũ nhìn Dung Phi hỏi: “Nương nương, ngươi nói xem nếu có một người là người tốt nhưng lại không trung thành thì phải giải quyết thế nào?”
Nếu là loại tội ác tày trời, Tiêu Vũ sẽ lập tức giơ tay chém xuống. Nhưng loại người như Tạ Quảng, nói từ phương diện ân oán cá nhân và quốc gia thì tuyệt đối không thể để ông ấy còn sống.
Thế nhưng... đối với dân chúng Nam Dương, nhất định Tạ Quảng là một người được yêu mến, còn Sở Duyên kia nữa.
Dung Phi nghe thấy thế thì nói: “Công chúa đang nói tới Thái thú Nam Dương kia à?”
Tiêu Vũ nhẹ gật đầu: “Còn có Sở Duyên kia nữa, ban ngày Sở Duyên kia không dám ra tay, nhưng tối hôm nay hắn ta sẽ ra tay với ta rồi.”
“Nếu ra tay, tất nhiên hắn ta không phải là đối thủ của ta.” Tiêu Vũ rất tự tin nói.
Nhưng kêu Tiêu Vũ cứ giết Sở Duyên như vậy, trong lòng nàng vẫn có chút không được tự nhiên.
Dù sao Tiêu Vũ đã tận mắt chứng kiến Sở Duyên liều mình cứu một người không có quan hệ với mình.
Chân mày Dung Phi cau lại, rất hiển nhiên nàng ấy cũng bị vấn đề của Tiêu Vũ hỏi khó. Lúc này Tiêu Vũ đã có chút hối hận. Lúc trước nàng chỉ muốn thăm dò lòng dạ của Tạ Quảng, chưa từng nghĩ rằng lại thăm dò lòng dạ của mình. Bây giờ thật đúng là tự lấy đá đập chân mình.

Bạn cần đăng nhập để bình luận