Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 384: Lúc Tới Thì Dễ

.



Chương 384: Lúc Tới Thì Dễ
Tiêu Vũ hoảng sợ, tâm niệm xoay chuyển, lập tức tiến vào không gian.
Sau đó lẳng lặng quan sát.
Không bao lâu sau có hai tiểu nội thị tiến vào trong Công chúa điện, hai nội thị thắp đèn nhìn quanh một vòng.
Một người trong đó nhịn không được nói: “Chúng ta vẫn nên rời đi nhanh thôi, nghe nói Trưởng Công chúa Tiêu Vũ kia chết rồi, nàng chết rất không cam lòng, nói không chừng oan hồn đã trở lại!”
“Công chúa điện này chính là nơi nàng thích nhất khi còn sống!”
Tuy rằng hai người nghe được tiếng động nhưng khi tới đây nhìn một vòng, lại không phát hiện ra điểm gì kỳ lạ, trái lại cảm thấy còn đáng sợ hơn, vì thế vội vàng rời đi.
Về phần Tiêu Vũ? Lúc này đã đến chỗ linh tuyền rửa mặt một phen.
Bởi vì vậy mà Tiêu Vũ đã hoàn toàn tỉnh rượu.
Sau khi tỉnh táo, Tiêu Vũ bắt đầu phân tích tình cảnh hiện tại của mình, nói tóm lại… Nàng đã bỗng nhiên tới Thịnh Kinh thành?
Chuyện này rõ ràng không khoa học chút nào!
Nhưng khi xảy ra trên người Tiêu Vũ, có quá nhiều chuyện không khoa học, chuyện này không tính là gì cả.
Cho nên lúc này Tiêu Vũ to gan suy đoán.
Có phải mộng đẹp của mình đã trở thành sự thật hay không?
Chính là mình vẫn luôn ảo tưởng mượn dùng không gian, tự động di động, tùy ý xuyên qua các nơi trong Đại Ninh đã thành hiện thực?
Là thật vậy chăng!
Tiêu Vũ nghĩ thế thì lập tức trở nên hưng phấn.
Nếu là như vậy, vậy thì chức năng mới xuất hiện sau khi không gian thăng cấp vẫn rất có tác dụng, ít nhất so với chức năng bột chua cay tự động bay liên tục kia thì mạnh hơn nhiều!
Lần trước không gian bài ngoại, Tiêu Vũ không thể tiến vào, Tiêu Vũ biết ngay không gian đang chuẩn bị thăng cấp, nhưng sau đó Tiêu Vũ tiến vào không gian không chỉ một lần, nhưng vẫn không tìm được rốt cuộc đã thăng cấp ở đâu.
Sau thì Tiêu Vũ cũng quên mất chuyện này, còn tưởng rằng không gian xuất hiện vấn đề.
Nhưng không ngờ rằng thì ra năng lực lớn nhất đã cho nàng rồi, chỉ là nàng vẫn luôn không phát hiện ra mà thôi!
Tiêu Vũ nhất thời rất hối hận, nếu mình có thể phát hiện ra chức năng này sớm chút, vậy thì lần đi cứu Ngọc Tần trước đó cũng không cần vất vả Đặc Năng Lạp và các huynh đệ ngựa của Đặc Năng Lạp phải bôn ba qua lại với mình rồi!
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu như lúc trước Tiêu Vũ đi đường tắt, vậy cũng sẽ không gặp được Bùi đại nhân.
Đám người Bùi đại nhân, có lẽ sẽ xui xẻo!
Nói không chừng sẽ không thể nào sống sót đi tới Ninh Nam được.
Tiêu Vũ lại xuất hiện trong Công chúa điện một lần nữa.
Nếu tới cũng tới rồi…
Không làm chút gì đó, Tiêu Vũ sẽ cảm thấy rất có lỗi với bản thân mình!
Có lỗi với năng lực nghịch thiên mà không gian đã cho mình.
Tiêu Vũ nhân bóng đêm lại quét qua hoàng cung một lượt, đồ nào mang đi được thì đều mang đi hết.
Chỉ là đáng tiếc, lần này hoàng cung đã nghèo hơn nhiều.
Không thì đã không mặc kệ Công chúa điện, chẳng thèm sửa nóc nhà rồi.
Cuối cùng Tiêu Vũ lại tới Thái tử phủ xem thử.
Giống như những gì Tiêu Vũ đã nghĩ, dáng người của Thái tử Vũ Văn Thành càng ngày càng tốt, trước nhô sau vểnh, lúc vào triều còn phải quấn vài lớp vải nịt ngực.
Tạo cho người ta cảm giác nửa người trên của Vũ Văn Thành đã thô to hơn không ít.
Tuy rằng mọi người rất khó hiểu về chuyện này nhưng không quá để ý, mọi người đều cảm thấy, chắc là sau khi Vũ Văn Thành lên làm Thái tử, tâm trạng tốt nên mới béo lên như vậy.
Đối với chuyện cướp đoạt kinh thành, Tiêu Vũ đã là ngựa quen đường cũ.
Dù sao nàng cũng đã ghi nhớ bản đồ kinh thành từ lâu rồi.
Sau khi cướp đoạt một phen, có thể nói là cực kỳ nhanh chóng!
Tiêu Vũ nhìn ánh trăng trên trời, cảm giác được trời sắp sáng, chuẩn bị thu tay lại.
Ai biết sau khi trở lại không gian, Tiêu Vũ lại có chút mờ mịt.
Bởi vì Tiêu Vũ đột nhiên ý thức được một vấn đề.
Đó chính là lúc mình tới thì dễ, nhưng về thì lại không về được!
Vậy thì thật xấu hổ!
Tiêu Vũ hoàn toàn không biết mình đã khơi lên chức năng này trong không gian như thế nào, khiến cho mình bỗng dưng tới được Thịnh Kinh.
Đương nhiên cũng không biết mình phải quay trở về như thế nào.
Tiêu Vũ ngồi ở bên trong không gian, bắt đầu trầm tư.
Một lúc lâu sau, Tiêu Vũ bắt đầu lầm bầm với không gian: “Tiểu Không? Ta muốn quay trở về!”
“Tiểu Gian! Ta phải đi về!”
Trong không gian trống không, nói thật thì cũng không phải là trống không, bởi vì còn có một đàn chim bay qua, sau khi đàn chim bay qua sẽ để lại một ít lông chim rơi xuống.
Đủ để có thể thấy được, mấy con chim bay này cực kỳ khinh bỉ Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ thở dài một tiếng, được rồi, hiện tại không trở về được, biết làm sao bây giờ đây?

Bạn cần đăng nhập để bình luận