Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 918: Kế Tiếp, Phải Để Lại Cơ Hội Cho Các Huynh Đệ Trên Bờ

.



Chương 918: Kế Tiếp, Phải Để Lại Cơ Hội Cho Các Huynh Đệ Trên Bờ
Tiêu Vũ lắc đầu: “Chúng ta rút lui!”
Nếu như Cảnh Thôn đã muốn lên đất liền như vậy, vậy thì cho hắn ta lên đất liền là được rồi!
Bây giờ tính ra Cảnh Thôn còn lại bảy trăm chiếc thuyền.
Một nghìn chiếc thuyền tới đây, bây giờ đã tổn hao gần một phần ba rồi!
Phải biết rằng đây chính là chiến tích mà Đại Ninh không tổn thất một người nào.
Tiêu Vũ cười híp mắt: “Kế tiếp, phải để lại cơ hội cho các huynh đệ trên bờ!”
Thấy người Đại Ninh rút lui, Cảnh Thôn cười lạnh: “Đại Ninh có một câu ngạn ngữ, gọi là kiềm lư kỹ cùng*, ta thấy bọn chúng không còn thủ đoạn rồi!”
(*Bản lĩnh thấp kém, không thể thoát khỏi tình cảnh khó khăn.)
Tiêu Vũ không nghe được.
Nếu nàng nghe được, nhất định sẽ nói cho bọn chúng biết, Đại Ninh còn có một câu nói, biết rõ trên núi có hổ mà vẫn lên núi.
Dưới sự dẫn dắt của Cảnh Thôn đang điên cuồng, cuối cùng người Oa cũng đã lên đất liền.
Trên bờ không có ai, nhưng... đã có tường thành xây được một nửa.
Cảnh Thôn cười ha ha: “Đám người Đại Ninh này đúng là ngu xuẩn, còn muốn xây tường thành ở vùng duyên hải sao? Đây là chuyện mà người bình thường có thể làm ra hả?”
Cảnh Thôn cũng không biết.
Trong nháy mắt này.
Bánh răng vận mệnh đã lặng lẽ chuyển động...
Bởi vì trong tương lai không lâu, Cảnh Thôn cũng sẽ khiêng đá tạo tường thành ở chỗ này.
Trừ phi... hắn ta lựa chọn chấm dứt tính mạng của mình.
Nhưng vào lúc này.
Đội tàu của Đại Ninh lại xuất hiện, chịu trách nhiệm thu hoạch những chiếc thuyền đã không còn phòng thủ trên biển.
Khiến những người này không thể rút lui được nữa.
Về phần... trên bờ?
Thiết kỵ của Ngụy quốc đã kéo tới.
“Các tướng sĩ! Xông lên cho ta!” Võ Vương xung trận ngựa lên trước, nóng lòng thể hiện.
Vừa rồi hắn ta nhìn thấy Tô Lệ Nương đang ở chỗ cao gần đây quan sát.
Nhất định hắn ta phải thể hiện ra sự dũng mãnh oai hùng của mình!
Lúc này Ngụy Ngọc Lâm cũng nhảy lên thuyền của kẻ địch, chém giết với kẻ địch.
Về phần Tiêu Vũ?
Tiêu Vũ hơi mệt mỏi.
Nhưng lúc này nàng vẫn sử dụng không gian lơ lửng trên chiến trường.
Nhìn thấy phe mình bị quần đấu trong thế yếu, Tiêu Vũ sẽ âm thầm ném một tảng đá xuống dưới, đập vào đầu của người Oa.
Trên một con thuyền mấy trăm người, đội thuyền này mang theo mấy vạn người đã bị vây chặt trên bờ cát và Hải Đới thôn gần biển.
Ngay cả Cảnh Thôn cũng không ngờ rằng.
Bản thân mang theo mấy vạn người, vậy mà không dấy lên được một chút bọt nước.
Thiết kỵ của Ngụy quốc quét ngang mà qua.
Thủ vệ bình thường của Lẩm Hải quận thì phụ trách công tác kết thúc.
Không mất bao lâu, toàn bộ thế cục chiến trường đã sáng rõ.
Sau khi những người Oa kia tới gần biển Đại Ninh thì chưa từng được ngủ một giấc ngon, bây giờ lại từng trúng độc, cơ thể vốn dĩ chưa khôi phục, so với binh hùng tướng mạnh của Ngụy quốc và tướng sĩ của Đại Ninh, quả thật không có sức chiến đấu gì.
Cho nên...
Chẳng bao lâu sau những người này đã bỏ vũ khí đầu hàng rồi.
Bên phía Phong Hải chủ cũng đã khống chế được cục diện trên biển.
Tiêu Vũ cùng Bùi Kiêm và đám người Tô Lệ Nương đi cùng, tới bãi đất trống.
Lúc này Hắc Phong đã áp giải thủ lĩnh của những người Oa kia, cũng chính là Cảnh Thôn đi qua.
Khuôn mặt Cảnh Thôn không phục.
Nhưng... không phục thì có biện pháp gì?
Ngôn ngữ không thông.
Vì vậy Tiêu Vũ căn dặn: “Cho người này cũng gia nhập vào công trình xây dựng tường thành Thái Bình Dương đi!”
“Mấy thủ lĩnh này giam giữ riêng!” Tiêu Vũ căn dặn một câu.
Nhưng những người này rất nhiều.
Nếu đặt hết những người này chung một chỗ, Tiêu Vũ vẫn có chút không yên lòng.
Ngoại trừ công trình vây quanh Thái Bình Dương...
Có phải là... vẫn phải làm một vài công việc khác hay không?
Nghĩ tới nghĩ lui, Tiêu Vũ cảm thấy nàng có thể cho thuê những người này!
Cho Tây Cương thuê, cho Cổ Trúc quốc thuê! Nhất định bọn họ cũng cần xây dựng quốc gia, nàng huấn luyện những người này một chút rồi cho thuê, thứ nhất là hai quốc gia này có quan hệ thân thích với nàng, thứ hai... hoàn toàn có thể biến mọi người thành cộng đồng lợi ích.
Về phần như vậy có phải quá hi sinh hạnh phúc cá nhân của người Oa hay không?
Tiêu Vũ vốn dĩ không hề suy xét tới.
Nếu những người Oa này không chủ động trêu chọc Đại Ninh thì sẽ rơi vào kết cục như vậy sao?
Bởi vì cái gọi là người không phạm ta ta không phạm người, nếu người phạm ta, ta ăn miếng trả miếng!
Cũng không phải là nàng chưa từng cho những người Oa này một con đường sống, nếu thật sự xử lý những người này theo phạm nhân chiến tranh, những người này chết chưa hết tội!

Bạn cần đăng nhập để bình luận