Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 131: Tên Là Đặc Năng Lạp

.



Chương 131: Tên Là Đặc Năng Lạp
Tô Lệ Nương nghe vậy thì liếc mắt nhìn Dung Phi một cái: “Chúng ta đã mất nước rồi, dù có muốn lo cho nước lo cho dân thì cũng là chuyện của Vũ Văn lão cẩu kia.”
Dung Phi nhíu mày, tiếp tục nói: “Bá tánh là vô tội.”
Nói đến này, Dung Phi tiếp tục nói: “Nếu lúc trước bệ hạ có thể cần cù một chút, cũng không đến mức để cho Vũ Văn lão cẩu có cơ hội soán quyền.”
Tô Lệ Nương nhíu mày nói: “Là do bệ hạ quá nhân từ.”
Người người đều nói nàng ấy họa quốc yêu dân, nhưng nàng ấy lại biết, bệ hạ không phải là hôn quân, nếu có thể gặp được lương thần hỗ trợ có lẽ Đại Ninh đã là thịnh thế rồi.
Tô Lệ Nương sáp lại gần bếp lò nhỏ, mở miệng nói: “Không nói mấy chuyện ngoài lề nữa, các ngươi có cảm thấy trời càng ngày càng lạnh hay không?”
Nàng ấy mảnh mai yếu ớt, rất nhạy với sự thay đổi của thời tiết.
Nghe Tô Lệ Nương nói như vậy, mọi người đều có cảm giác này.
Thước Nhi gật đầu: “Đúng là có hơi lạnh.”
Tiêu Vũ nói: “Ta thấy có lẽ chúng ta tạm thời không lên đường tiếp được đâu, hay là làm ít đồ ấm dạ dày ăn đi.”
Thước Nhi lại nghe Tiêu Vũ nhắc đến hai chữ lên đường một lần nữa.
Lúc này nàng ấy đã hoàn toàn hiểu được, lên đường trong miệng Công chúa là chỉ đường đi lưu đày.
Trước đó Công chúa nhắc tới chuyện lên đường… Nàng ấy cứ tưởng Công chúa lại nghĩ luẩn quẩn trong lòng cơ.
Đương nhiên, lên đường ở đây cũng chia ra là đang nói với ai nữa. Với kẻ địch ấy à… Vậy chắc chắn là muốn tiễn kẻ địch lên đường tới Hoàng Tuyền rồi.
Nói đến đây, Tiêu Vũ bảo: “Chúng ta nhúng thịt ăn đi, Thước Nhi, ngươi mang theo Nha Nhi đi xung quanh tìm chút rau dại, rau dại vào mùa này rất ngon.”
“Nhúng thịt? Thịt ở đâu?” Suy nghĩ của Dung Phi bị kéo trở lại.
Tiêu Vũ đã gân cổ lên hô: “Tiền Xuyên Tử!”
“Đây! Công chúa điện hạ, người có việc gì cần dặn dò?” Tiền Xuyên vội vàng chạy tới.
Tiêu Vũ nói: “Ta muốn đi nhà xí!”
Tiền Xuyên nghe xong thì không khỏi run rẩy một chút, Công chúa… nàng nàng nàng… lại muốn đi nhà xí?
Mỗi lần Công chúa đi nhà xí đều sẽ xảy ra án mạng! Hắn ta bị ám ảnh tâm lý luôn rồi.
“Có ý kiến à?” Tiêu Vũ thấy Tiền Xuyên không hé răng lại hỏi.
Tiền Xuyên cắn đầu lưỡi, lập tức nói: “Không có ý kiến.”
Hắn ta chính là người sẽ lưu danh thiên cổ, chút gợn sóng nhỏ này là cái thá gì chứ?
Tiêu Vũ và Tiền Xuyên cùng đi ra ngoài.
“Ngươi đứng đây chờ ta.” Nói xong Tiêu Vũ huýt sáo một phát, tiếp theo một con ngựa mập mạp cường tráng màu đỏ thẫm chạy tới từ nơi xa.
Đây là con ngựa lúc trước Tiêu Vũ nuôi trong không gian. Hiện giờ con ngựa này đã hơi hiểu tiếng người, cho nên thỉnh thoảng Tiêu Vũ cũng sẽ thả nó ra ngoài hóng gió, nó sẽ bám theo đại đội lưu đày ở một khoảng cách nhất định.
Tiền Xuyên hâm mộ nói: “Công chúa, con ngựa này của người thật tốt!”
Tiêu Vũ duỗi tay sờ lên cổ ngựa, suy nghĩ xem mình có nên đặt tên cho ngựa hay không?
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng Tiêu Vũ mở miệng nói: “Sau này con ngựa này sẽ tên là Đặc Năng Lạp.”
Tiền Xuyên sửng sốt một chút: “Tên này có ý nghĩa gì không?”
Tiêu Vũ nói: “Ý là nó chạy rất giỏi, tiếp đó là có thể kéo rất nhiều hàng hóa!”
Tiền Xuyên: “…” Hắn ta nuốt lời mà mình đang muốn nói vào trong, hắn ta cứ tưởng Công chúa đặt tên Đặc Năng Lạp cho con ngựa này ý là nói mình đi nhà xí rất giỏi nữa cơ.
Chỉ thấy Tiêu Vũ xoay người lên ngựa, phóng ngựa rời đi.
Tiền Xuyên không nhịn được nói: “Đúng là một con ngựa tốt, chạy thật nhanh.”
Tiêu Vũ chạy đến nơi không có người, thân mình khẽ cử động, cả người và ngựa đều tiến vào trong không gian.
Không gian này của Tiêu Vũ vẫn luôn bất động, đồ vật bỏ vào có bộ dạng gì thì hiện tại vẫn là dáng vẻ đó, nên đồ trong siêu thị cũng vẫn luôn còn hạn sử dụng.
Đương nhiên, từ sau khi không gian thăng cấp thì cũng chỉ có trung tâm thương mại tổng hợp là bất động thôi, còn nơi mọc đầy cỏ xanh khác đã có dòng chảy thời gian rồi.
Hơn nữa tốc độ của dòng chảy thời gian rất nhanh. Bởi vì mấy loại rau dưa mà Tiêu Vũ trồng trước đó đã lớn hết rồi.
Tiêu Vũ cầm lấy thịt dê thái lát, gà đen cuộn, các loại viên thả lẩu, còn chọn nguyên liệu nấu nước lẩu và nguyên liệu nhúng, sau đó mới đi ra bên ngoài.
Luống rau nhỏ mà Tiêu Vũ khai hoang lúc trước đã xanh um tươi tốt mơn mởn rồi. Tiêu Vũ hái một ít cải thìa, cải cúc còn có rau thơm từ trong luống rau, bấy giờ mới rời khỏi không gian.
Tiêu Vũ đặt đống đồ vào trong túi vải lớn mà mình vẫn luôn đeo bên người.

Bạn cần đăng nhập để bình luận