Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 684: Tên Ngu Ngốc

.



Chương 684: Tên Ngu Ngốc
Bỏ trốn cũng không có kết cục gì tốt, vì vậy mọi người chỉ có thể bị nhốt ở đây.
Tiêu Vũ rất muốn biết tình hình ở chỗ này.
Vì vậy nàng hỏi: “Các ngươi ai có thể nói đại khái cho ta biết rốt cuộc chỗ này là chỗ nào, cái bánh bao trên tay ta sẽ cho người đó.”
Tiêu Vũ lấy ra một cái bánh bao.
Nhưng lòng đề phòng của mọi người đều rất nặng.
Không ai để ý tới Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ có chút lúng túng sờ mũi, nàng cũng ý thức được rằng mình nói như vậy quá ngu xuẩn.
Tất cả mọi người đều sợ chết, ai lại vì một cái bánh bao mà không cần mạng của mình chứ?
Nhưng vào lúc này.
Có người hoảng hốt kêu một tiếng: “Cứu mạng! Chết người rồi!”
Nhưng sau khi kêu một tiếng, bên ngoài truyền đến một giọng nói gắt gỏng: “Câm miệng! Còn kêu nữa, bây giờ sẽ treo các ngươi lên tường!”
Lời này vừa nói ra, lập tức không có ai dám nói chuyện nữa.
Tiêu Vũ nhìn về hướng bên kia.
Vậy mà lại là một nữ tử suy yếu nằm dưới đất, hít vào thì nhiều mà thở ra không được bao nhiêu. Nàng ấy đã sắp chết nhưng vẫn còn chưa chết.
Mặc dù nghĩ như vậy rất không thích hợp... nhưng đây chẳng phải là ngủ gật có người đưa gối đầu tới sao?
Nghĩ vậy, Tiêu Vũ lập tức đi tới.
Gian phòng nhỏ này có ba mặt là tường, một mặt còn còn lại hàng rào gỗ.
Tiêu Vũ hơi vươn tay đã đủ chạm tới người này.
Nàng dùng sức kéo một cái đã kéo người này tới trước mặt mình, sau đó nàng bắt mạch, làm bộ lấy thuốc ra đút nàng ấy uống.
“Rốt cuộc các ngươi là ai? Vì sao không bị nhốt lại?” Có người không vui nhìn Tiêu Vũ và Tô Lệ Nương.
Tô Lệ Nương đưa tay chỉnh lại mái tóc của mình một chút, sau đó nói: “Bọn ta cũng bị bắt tới.”
“Về phần tại sao không bị nhốt lại à? Có lẽ là do ta quá xinh đẹp.”
Nghe Tô Lệ Nương nói chuyện, suýt chút nữa Tiêu Vũ đã cười thành tiếng.
Tô nương nương vẫn còn một chút tế bào hài hước trên người đấy.
Gặp phải chuyện như vậy mà Tô nương nương còn có thể nói đùa được.
Mọi người thấy dáng vẻ xinh đẹp kia của Tô Lệ Nương thì lập tức biết ngay, mặc dù lời nói này của Tô Lệ Nương rất ngứa da, nhưng rất có thể là sự thật.
Lúc này người được Tiêu Vũ đút thuốc đã tỉnh lại.
Tiêu Vũ hỏi: “Này, ngươi đỡ hơn rồi chứ?”
“Ngươi... đã cứu ta sao?” Đó là một nữ tử chừng hai mươi, trông có vẻ cực kỳ suy yếu.
Tiêu Vũ khẽ gật đầu: “Đúng vậy, không cần ngươi cảm...”
Nàng còn chưa dứt lời.
Nàng kia đã nói: “Ngươi cứu ta làm gì? Ai cho phép ngươi cứu ta hả? Ngươi cứ để ta chết như vậy đi!”
Tiêu Vũ trợn tròn mắt nhìn.
Đúng là cực kỳ không hợp lẽ thường!
Vốn dĩ nàng còn đang nghĩ sau khi cứu được người thì sẵn tiện nghe ngóng tin tức một chút, không ngờ rằng lại bị người ta châm chọc một trận như vậy.
Ngay khi Tiêu Vũ đang kinh ngạc.
Nàng kia đã khóc hu hu: “Thật xin lỗi, ta không cố ý, ta chỉ nghĩ... không chết được, không biết sau này nên làm cái gì bây giờ.”
Tiêu Vũ thấy dáng vẻ nữ tử này như vậy thì đã biết không phải là nàng ấy cố ý, chắc là cảm xúc suy sụp.
Nữ tử bình thường bị nhốt ở chỗ như vậy cảm xúc không tan vỡ mới là lạ đó.
Vì vậy Tiêu Vũ vẫn rất thấu hiểu.
Tiêu Vũ vỗ tay nàng ấy mở miệng nói: “Được rồi, đừng khóc nữa, phúc khí của ngươi còn ở phía sau.”
Tô Lệ Nương lại nghe thấy câu nói quen tai này.
Nàng ấy lập tức có chút ức khổ tư điềm*, nhớ tới lúc trước khi rời khỏi hoàng cung bước lên con đường lưu đày, Tiêu Vũ cũng nói như vậy.
(*Nhớ lại cực khổ trong quá khứ, hồi tưởng cuộc sống hạnh phúc hôm nay.)
Phúc khí của nàng ấy còn ở phía sau!
Quả nhiên, sau này nàng ấy thật sự có phúc phần.
Trải qua cuộc sống phóng khoáng tự do như vậy!
Đương nhiên, tình cảnh khốn khó hiện tại trong mắt Tô Lệ Nương không phải là tình cảnh khốn khó, mà là đến xem náo nhiệt.
Nàng ấy chỉ cần làm một mỹ nhân bình hoa bị mù thật tốt là được.
Đánh nhau thật, đám sơn tặc sơn trại kia cũng sẽ vì mặt của nàng ấy mà không dễ dàng làm hại đến nàng ấy.
“Ngươi tên là gì?” Tiêu Vũ nhét bánh bao tới.
“Ta là Tuệ Tâm.” Nữ tử giới thiệu bản thân.
“Ngươi gọi ta Tiêu Bát là được. Vị này là... Tô cô nương.” Tiêu Vũ cũng tự giới thiệu.
“Các ngươi thật sự bị bắt tới sao?” Tuệ Tâm tò mò hỏi.
Tiêu Vũ khẽ gật đầu: “Đương nhiên, nếu không thì ai lại đến nơi quái quỷ này chứ?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận