Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 82: Họa Thủy Đông Dẫn*

.



Chương 82: Họa Thủy Đông Dẫn*
(*Dùng thủ đoạn nhất định khiến bản thân không chịu tổn thất mà để cho người khác chịu tổn thất thay mình)
Nàng có thể tự rời khỏi, đương nhiên không cần phải nhờ Ngụy Ngọc Lâm. Ai biết trong quá trình đó có bị phát hiện thân phận hay không.
To con dẫn Ngụy Ngọc Lâm ra ngoài, vừa đi còn vừa hạ giọng nói: “Công tử, người vừa rồi là ai vậy?”
“Sao ngài lại muốn đưa người đó cùng bỏ trốn?” To con chính là Thiết Sơn.
Ngụy Ngọc Lâm cười khẽ một tiếng: “Cũng không có gì, chỉ là ta cảm thấy hơi thở trên người nàng khiến người ta quen thuộc.”
Làm hắn nhớ tới Tiêu Vũ. Trên thực tế, lúc vừa tiếp cận Tiêu Vũ thì Ngụy Ngọc Lâm đã nhận ra đó là một nữ tử chứ không phải nam tử gì.
Về phần Tiêu Vũ cũng hoàn toàn không ngờ rằng bản thân giấu được người khác lại không giấu được Ngụy Ngọc Lâm. Hình như tên Ngụy Ngọc Lâm này vốn không phải loại bao cỏ như người ngoài đồn đại.
Trong nháy mắt Ngụy Ngọc Lâm nghĩ tới Tiêu Vũ lại khẽ lắc đầu. Không thể nào được, Tiêu Vũ không thể xuất hiện ở kinh thành được. Bây giờ tính toán thời gian thì Tiêu Vũ đã rời khỏi được ba bốn ngày, nếu nàng mất tích trong đại doanh lưu đày thì đã có tin tức truyền tới từ lâu rồi.
“Theo ta thấy, người vừa rồi chính là người trong Văn phủ, nếu không sao lại không sợ Thẩm Hàn Thu đến điều tra chứ?” Thiết Sơn suy đoán.
Ngụy Ngọc Lâm không phản bác Thiết Sơn mà đi theo sau hắn ta, đến một căn phòng của một nữ tử trong Văn phủ.
Đây là tiểu thiếp mà Văn Viễn Đạo đã nạp lúc trước, sau khi nàng ta nhìn thấy Ngụy Ngọc Lâm cũng không hoảng hốt mà hành lễ: “Bái kiến công tử.”
Ngụy Ngọc Lâm đã sắp xếp nội ứng trong Văn phủ!
Ngụy Ngọc Lâm đã có nội ứng giúp đỡ, đương nhiên sẽ không bị phát hiện. Về phần Tiêu Vũ lúc này thì sao? Nàng đã tìm một nơi có tầm nhìn tốt, trốn vào trong không gian.
Vừa tiến vào không gian Tiêu Vũ đã mừng rỡ. Thì ra không gian đã có thêm một cửa hàng tổng hợp, bây giờ lại lớn hơn một chút, có thêm một đồng cỏ xanh rậm rạp.
Bên trên cỏ xanh còn điểm xuyết một ít hoa nhỏ, thậm chí loáng thoáng có gió nhẹ thổi qua. Toàn bộ không gian khiến người ta trở nên vui vẻ thoải mái.
Nếu như nói lúc trước không gian của Tiêu Vũ thoạt nhìn giống một vật chết, ngoại trừ bãi cỏ lớn chừng sân bóng và linh tuyền ra thì không cảm giác được những sự sống khác thì bây giờ Tiêu Vũ đã cảm nhận được sự sống trong không gian này.
Nàng cúi đầu nhìn, là hai con bọ hung đang vui sướng lăn bóng phân. Bóng phân sao... nàng nuôi ngựa trong không gian.
Tiêu Vũ vẫn không biết bây giờ ngoại trừ trở nên lớn hơn thì không gian còn có thêm những chức năng khác hay không, tạm thời nàng không có thời gian nghiên cứu, bởi vì giọng nói của Thẩm Hàn Thu đã truyền tới.
“Tìm kiếm cẩn thận cho ta! Không được bỏ qua bất kỳ ngóc ngách nào!” Thẩm Hàn Thu ra lệnh.
Về phần Văn Viễn Đạo thì ở ngay bên cạnh Thẩm Hàn Thu, ông ta cũng sai người của mình đi tìm.
Tiêu Vũ hừ lạnh một tiếng, tên Văn Viễn Đạo này hơn phân nửa là muốn bắt trộm tới điên rồi, cũng không nghĩ thử xem đợi lát nữa Thẩm Hàn Thu không phát hiện được kẻ trộm ở đây sẽ nghĩ thế nào à?
Đợi lúc bẩm báo với Vũ Văn Phong, Vũ Văn Phong sẽ không cảm thấy là Văn Viễn Đạo phái người đi thăm dò Thái tử phủ sao? Huống chi… trong Văn phủ này còn có một quả mìn lớn nhất chưa nổ.
Văn Viễn Đạo cảm thấy phủ mình trống rỗng, không có vật gì đáng giá, càng muốn cho Thẩm Hàn Thu nhìn thoải mái, mục đích sao, chính là hi vọng có thể khiến Vũ Văn Phong thả lỏng cảnh giác.
“Đại nhân! Không hề phát hiện cái gì!”
“Đại nhân! Bên này cũng không có!”
“Đại nhân... chỗ ta có phát hiện một thứ.” Lúc này một thuộc hạ của Thẩm Hàn Thu đến đây bẩm báo.
Văn Viễn Đạo lập tức vui mừng: “Có phải bắt được kẻ trộm rồi không?”
Nếu như nói hiện tại Vũ Văn Phong và Văn Viễn Đạo còn có thể có mục tiêu chung, thì đó chính là muốn bắt kẻ âm thầm giở trò quỷ kia lại.
“Đại nhân, mời theo ta tới đây, chuyện này cần ngài đích thân quyết định.”
Thẩm Hàn Thu thấy vẻ mặt nghiêm túc của thuộc hạ nhà mình thì lập tức đi về phía bên đó. Chỉ thấy hai người một trước một sau tiến vào nhà kho của Văn phủ.
Văn Viễn Đạo híp mắt: “Tên trộm này quá kiêu ngạo rồi, có điều nhà kho này của ta đã trống không từ lâu, bên trong không có một thứ gì hết, ta không tin hắn ta còn có thể trộm được cái gì!”
Thẩm Hàn Thu đã mặt mày u ám từ bên trong đi ra.
Trong tay hắn ta giơ một bộ long bào màu vàng sáng: “Văn đại nhân, đây là cái gì?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận