Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 660: Ngươi Làm Phần Của Ngươi, Ta Làm Chuyện Của Ta

.



Chương 660: Ngươi Làm Phần Của Ngươi, Ta Làm Chuyện Của Ta
Trong lúc nhất thời Tiêu Vũ không nghĩ ra.
Sau khi xuất cung, Ngụy Ngọc Lâm nhìn Tiêu Vũ hỏi: “Chuyện vừa rồi là bút tích của Công chúa đúng không?”
Tiêu Vũ vẫn tỏ vẻ nhu nhược: “Ta là một nữ tử yếu ớt, làm gì có bản lĩnh như vậy chứ? Nhất định là vì miệng bọn họ quá thối, trong bụng quá nhiều mùi hôi nên bị trời phạt rồi!”
Ngụy Ngọc Lâm nghe xong lời này của Tiêu Vũ thì đã xác định việc này là do Tiêu Vũ làm.
Ngụy Ngọc Lâm bất đắc dĩ nói: “Công chúa vẫn nên đặt an toàn của mình lên hàng đầu, về phần bọn họ, ta đã thu thập xong chứng cứ bọn họ kết bè kết phái từ lâu, chờ mấy ngày nữa sẽ đưa cho phụ hoàng.”
Sở dĩ không phải đưa bây giờ.
Đó là vì Ngụy Ngọc Lâm cảm thấy, đưa bây giờ sẽ khiến cho người ta cảm thấy, hắn ở bên ngoài nhưng lại biết tất cả mọi chuyện.
Tiêu Vũ nói: “Ngươi làm phần của ngươi, ta làm chuyện của ta.”
Dù sao tay của nàng cũng rất ngứa ngáy!
Ngụy Ngọc Lâm cũng biết Tiêu Vũ không phải là người dễ dàng bị thuyết phục như vậy, lúc này hắn nói: “Vậy Công chúa hãy hứa với ta, nếu nàng gặp phải chuyện gì nguy hiểm thì nhất định phải nói cho ta biết.”
Tiêu Vũ nhìn Ngụy Ngọc Lâm: “Vừa rồi ta nói mình yếu ớt không thể tự chăm sóc, không phải là ngươi thật sự cảm thấy ta yếu ớt không thể tự chăm sóc rồi đấy chứ?”
Ngụy Ngọc Lâm đổi chủ đề: “Nếu như Công chúa đã đến Ngụy đô, chi bằng để ta làm tròn bổn phận chủ nhà, mời Công chúa đi dạo chơi một chút đi.”
Tiêu Vũ đồng ý rất sảng khoái: “Được!”
“Có điều... ngươi phải chờ ta trở về dẫn theo tất cả mọi người.” Tiêu Vũ cười híp mắt nói.
Ngụy Ngọc Lâm cười ôn hòa: “Được.”
Vì vậy chẳng bao lâu sau, hai người dạo chơi đã biến thành một đám người.
Phong thổ* của Ngụy đô này quả nhiên không giống với Thịnh Kinh. (*Những điều kiện về khí hậu của một vùng đối với đời sống của con người.)
Vì vậy mọi người chơi đùa rất vui.
Lúc này ở trong hoàng cung.
Ngụy Đế đang nói chuyện với các đại thần của mình.
Người khiến Tiêu Vũ cảm thấy trông quen mắt kia ở ngay bên cạnh Ngụy Đế bảo vệ, đó là cận vệ của Ngụy Đế, cũng là người quản lý hộ vệ của cả hoàng cung Ngụy Trung.
Hắn ta chừng hai mươi mấy tuổi, làn da trắng nõn, dáng vẻ tuấn tú, xem như thiếu niên anh tuấn.
Ngụy Đế hỏi mấy vị lão thần của mình: “Các vị ái khanh, các ngươi cảm thấy Tiêu Vũ này là người thế nào?”
“Lúc trước lão thần từng nghe nói vị Công chúa Tiêu Vũ này rất có danh vọng ở Đại Ninh, vốn dĩ triều đình Đại Ninh này là do nàng kế thừa, nhưng...”
“Bây giờ xem ra, Tiêu Vũ kia có thể tập trung lòng người xoay chuyển trời đất cũng đều là dựa vào Thái tử ca ca của nàng, bây giờ sự hiện hữu của nàng đe dọa đến địa vị của Thái tử Đại Ninh, vì vậy bị người ta đuổi ra khỏi cửa.”
“Chỉ là một quân cờ bị vứt bỏ của Đại Ninh thôi!”
“Đúng vậy, lúc trước Đại Ninh quốc lực hưng thịnh, chúng ta còn phải sợ hãi mấy phần, bây giờ thực lực Đại Ninh yếu ớt, bệ hạ, chi bằng chúng ta đánh giết qua đi!” Lại có người nói.
“Trẫm kêu các ngươi nói về vị Công chúa này, không kêu các ngươi nói những chuyện khác.” Thái độ của Ngụy Đế khiến người ta không nhìn thấu.
“Vị Công chúa này có vẻ ốm yếu, có chút nhu nhược, còn có chút sợ phiền phức, đầu óc cũng không được thông minh cho lắm... Chỉ có cái túi da coi như xinh đẹp.”
“Thần tán thành!”
“Thần tán thành!”
Đây chính là hiệu quả mà Tiêu Vũ muốn.
Nếu Ngụy Ngọc Lâm cẩn thận nghiền ngẫm một chút thì sẽ phát hiện thiết lập nhân vật của Tiêu Vũ không phải là học cùng một loại với biểu hiện ban đầu của hắn lúc làm con tin ở Đại Ninh sao?
Ngụy Đế nghe các thần tử nói xong thì trong lòng cũng đã có phán đoán.
Lúc trước ông ấy nghe những lời đồn đại về Tiêu Vũ, vẫn có mấy phần đề phòng đối với Tiêu Vũ, nhưng hôm nay vừa thấy thì có một loại cảm giác có tiếng không có miếng, chỉ bình thường mà thôi.
Trong lúc nhất thời Ngụy Đế cũng buông bỏ khúc mắc trong lòng.
Chỉ xem Tiêu Vũ thành một Công chúa tầm thường.
Đối với loại người tầm thường này, đương nhiên Ngụy Đế sẽ không để ý tới nữa.
Lúc chạng vạng tối.
Vũ Nhu Công chúa đích thân tới gặp Tiêu Vũ.
Nhìn quần áo và đồ trang sức các thứ mà Vũ Nhu mang theo, Tiêu Vũ rất bất ngờ: “Công chúa, ngươi làm vậy là có ý gì?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận