Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 602: Cởi Quần Áo

.



Chương 602: Cởi Quần Áo
Có điều Ngụy Ngọc Lâm không có ý so đo mà chỉ nói: “Ta thích nàng.”
Tô Niên Sinh âm thầm nghĩ, tiểu bạch kiểm Đại ca này nhập vai thật sâu, thích cô nương xấu như vậy phải dùng bao nhiêu can đảm chứ?
Cậu bé bất giác lại nghĩ tới bức tranh mà mình đã từng nhìn thấy.
Đó là bức tranh thuộc về Công chúa tiền triều Tiêu Vũ.
Bây giờ trong dân gian đều đang lén lút lưu truyền, Công chúa tiền triều Tiêu Vũ là thần tiên sống cứu khổ cứu nạn, chỉ còn chờ Công chúa tiền triều hướng Bắc lấy lại giang sơn, mọi người có thể được sống cuộc sống tốt rồi.
Vì vậy trong lòng Tô Niên Sinh thì Tiêu Vũ chính là thần nữ có thể tín ngưỡng.
Cậu bé nghĩ, một ngày nào đó mình trưởng thành muốn lấy vợ sinh con, nhất định sẽ lấy một nữ tử xinh đẹp lương thiện cao quý tao nhã như Công chúa Tiêu Vũ!
Nhất định sẽ không nhìn trúng loại nữ nhân xấu xí còn hành động thô bỉ trước mắt!
Ngụy Ngọc Lâm đến bên cạnh Tiêu Vũ, nhẹ nhàng đỡ Tiêu Vũ, để Tiêu Vũ dựa vào người mình.
Ban đêm rất lạnh.
Tiêu Vũ đang ngủ say theo bản năng lại gần chỗ ấm áp.
Ngụy Ngọc Lâm chần chừ một chút, lúc này mới vươn tay ôm Tiêu Vũ.
Qua chừng ba canh giờ, tương đương với sáu tiếng ở hiện đại.
Bên ngoài có động tĩnh.
Có người đưa cơm tới: “Dậy, đừng ngủ nữa, nên ăn cơm rồi.”
Tiêu Vũ mở to mắt, hỏi: “Rốt cuộc các ngươi là ai? Bắt bọn ta có mục đích gì?”
“Ôi chao, cuối cùng ngươi cũng biết bọn ta không phải người do tên phu quân xui xẻo bị cắm sừng kia của ngươi phái tới rồi hả?” Người tới bật cười một tiếng, trong giọng nói mang theo vài phần châm chọc.
“Dù sao các ngươi cũng sắp chết rồi, không ngại nói cho các ngươi biết, các ngươi bị nuôi ở chỗ này, chuẩn bị làm khẩu phần ăn đút cho Thánh quân.”
“Nuôi heo còn phải cho ăn cơm, các ngươi béo lên một chút, Thánh quân thích béo.”
Tiêu Vũ nhíu mày.
Thánh quân?
Đó là thứ gì vậy? Vì sao từ trước đến nay nàng đều chưa từng nghe nói tới.
Ngụy Ngọc Lâm nhìn Tiêu Vũ nói: “Ta cũng chưa từng nghe nói tới.”
Nếu chưa từng nghe nói tới, vậy thì phải tiếp tục quan sát một chút.
Tiêu Vũ còn muốn nghe ngóng vài câu, nhưng người đưa cơm đã rời khỏi.
Cũng may bóng đêm nhanh chóng buông xuống.
Lúc trước do sắc trời sáng nên Tiêu Vũ không ra ngoài hành động.
Lúc này Tiêu Vũ nhìn Ngụy Ngọc Lâm nói: “Cởi quần áo.”
Vẻ mặt Ngụy Ngọc Lâm mờ mịt: “Cái gì?”
“Ta nói là, ta muốn ngoại bào của ngươi.” Tiêu Vũ tiếp tục nói.
Ngụy Ngọc Lâm không rõ cho lắm, nhưng hắn vẫn cởi ngoại bào ra.
Tiêu Vũ cũng cởi ngoại bào của mình.
Trong căn phòng này còn có một cái bàn hỏng.
Tiêu Vũ phủ quần áo lên mặt bàn, lập tức tạo thành một không gian bí ẩn.
Ngụy Ngọc Lâm và Tô Niên Sinh đều nhìn về phía Tiêu Vũ, không rõ Tiêu Vũ làm vậy là sao.
Tiêu Vũ giải thích: “Ta là một nữ tử, cứ ở cùng một chỗ với các ngươi cũng không thích hợp, tự mình làm một cái lều nhỏ.”
Tô Niên Sinh mặt không thay đổi nghĩ, không phải tiểu bạch kiểm kia đã ở bên bà cô xấu xí lâu rồi hả? Lúc này để ý nam nữ có khác làm cái gì?
Tô Niên Sinh biết mặc dù tuổi mình nhỏ nhưng cũng đã là một tiểu thiếu niên, có lẽ bà cô xấu xí trước mắt để ý sự hiện hữu của cậu bé, vì vậy cậu bé xoay người sang chỗ khác, để lại cho Tiêu Vũ một cái bóng lưng, cả người mặt hướng vách tường, đi quay mặt vào tường suy ngẫm.
Tiêu Vũ nhìn Ngụy Ngọc Lâm nhỏ giọng nói: “Ta vào ăn chút gì đó, chỗ này quá nhỏ, đợi lát nữa ta ăn xong gọi ngươi vào ăn.”
Ngụy Ngọc Lâm: “...”
Đợi Tiêu Vũ cuối cùng đã có một không gian.
Tiêu Vũ lập tức thở dài bất đắc dĩ một tiếng, thật sự là quá khó khăn.
Sử dụng kỹ năng dịch chuyển của không gian ở nơi như thế này quả thật khiến người ta có cảm giác bốn phía lọt gió.
Có điều chắc có lẽ Ngụy Ngọc Lâm sẽ không tùy tiện đi vào, có hắn, cũng có thể trông chừng Tô Niên Sinh kia.
Mặc kệ Tô Niên Sinh bao nhiêu tuổi, Tiêu Vũ cũng không muốn để Tô Niên Sinh phát hiện bí mật của mình.
Tiêu Vũ suy nghĩ một cái, người đã ở trong không gian rồi. Sau đó nàng mượn chức năng dịch chuyển của không gian, dịch chuyển tới trên không trung của biệt viện này.
Như vậy, Tiêu Vũ đã nhìn thấy toàn bộ thôn trang.
Từ trên trời nhìn xuống, phía dưới màn đêm, trong thôn trang có người cầm đèn lồng đi tới đi lui.

Bạn cần đăng nhập để bình luận