Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 864: Công Chúa Biển

.



Chương 864: Công Chúa Biển
Phong Hải chủ nghe thấy câu này thì nói: “Hóa ra là người của triều đình, thất lễ rồi.”
“Nhưng mà… nhìn trang phục của mọi người hình như không phải thủ quân Lâm Hải quận.” Phong Hải chủ do dự hỏi một câu.
“Huynh đệ, ngươi đừng hiểu lầm, ta hỏi câu này không có ý nghi ngờ mọi người, chỉ là ta có chút không hiểu.” Phong Hải chủ nói tiếp.
Thiết Sơn nói: “Bọn ta là người Ngụy quốc.”
“Ngụy quốc?” Phong Hải chủ có hơi nghi ngờ.
Sao người Ngụy quốc lại ở vùng duyên hải của Đại Ninh.
Khoảng cách hai bên rất xa!
Thiết Sơn cười cười, cũng không biết nên giải thích thế nào về đám người mình có thể thông qua túi Càn Khôn Lưỡng Cực để đi mọi nơi.
Một lúc sau Thiết Sơn mới nói: “Yên tâm, Ngụy quốc bọn ta và Đại Ninh trước nay vẫn rất hữu hảo, lần này bọn ta theo Ngụy quốc Thái tử điện hạ đến Đại Ninh…”
“Còn Thái tử của bọn ta, thực ra cũng là Phò mà của Công chúa Đại Ninh, mọi người đều là người một nhà! Đều là người một nhà! Đáng để tin tưởng!” Thiết Sơn học theo dáng vẻ trước kia của Tiêu Vũ, bắt đầu nói nhăng nói cuội.
Tiêu Vũ sắp không nhịn được mà cho Thiết Sơn một tràng pháo tay.
Không ngờ được tên ngốc như Thiết Sơn cũng không thể nói ra được một câu mạch lạc rõ ràng thế này.
Lúc này nàng cũng không để ý đến chuyện Phò mã hay Thái tử gì nữa, chỉ cần khiến đám người Phong Hải chủ tin tưởng, giảm bớt phiền phức cho nàng là được.
Tiêu Vũ ho nhẹ một tiếng: “Phong Hải chủ, không mời bọn ta đến nhà ngươi ngồi một lát sao?”
Đã lên thuyền, thì biểu thị việc Phong Hải chủ chuẩn bị tin tưởng rồi.
Lúc này Phong Hải chủ nói: “Được.”
Sau đó Phong Hải chủ cho người điều chỉnh phương hướng, giương buồm, khởi hành.
Lúc này Phong Hải chủ và Tiêu Vũ ngồi trên boong thuyền.
Hắn ta nhìn Tiêu Vũ, hỏi: “Tiêu cô nương, ngươi… trên mặt ngươi là mặt nạ sao?”
Tiêu Vũ cảm thấy trên mặt mình có một cảm giác dinh dính, chủ yếu là… lúc trước ngâm nước biển.
Tiêu Vũ tháo hẳn mặt nạ trùm đầu xuống.
Lúc mới đầu nàng muốn che giấu thân phận, chủ yếu là không muốn cho đám người Oa kia biết mình là ai. Thường nói, biết người biết ta trăm trận trăm thắng, nếu như để người Oa không biết dáng vẻ của nàng, vậy thì nhất định sẽ khiến người Oa có khó khăn.
Hơn nữa…người nàng cứu là Phong Hải chủ, là người trước đó nàng dự tính chiêu hàng.
Lúc này cũng không nhất thiết phải che giấu khuôn mặt thật của mình.
Tiêu Vũ là một người tùy tiện, nàng tháo mặt nạ trùm đầu xuống một cách liền mặt dứt khoát.
Hải Nô đứng ở bên cạnh, bắt gặp ngay khuôn mặt xinh đẹp lại có hơi khoa trương dưới lớp mặt nạ trùm đầu.
Đôi môi đỏ mọng của Tiêu Vũ khẽ giương lên: “Gió biển lớn quá, ánh nắng lại gắt, ta làm vậy vì sợ bị cháy nắng.”
Phong Hải chủ nhìn Tiêu Vũ, không nhịn được mà hỏi: “Cô nương cũng là người Ngụy quốc sao?”
Bất kì ai cũng không hề nghĩ tới Tiêu Vũ chính là Tiêu Công chúa.
Dù sao thì đường đường là Công chúa một nước sẽ có mấy ai xuống biển mò cua bắt cá?
Tiêu Vũ nói: “Ta là người Đại Ninh.”
Phong Hải chủ nói: “Ngươi rất thân quen với những người Ngụy quốc này à?”
Tiêu Vũ gật đầu: “Khá quen thân đấy!”
“Vậy ngươi là thuộc hạ của Công chúa điện hạ?” Phong Hải chủ lại hỏi.
Dẫn người về ổ của mình thì cũng phải hỏi cho rõ ràng chứ?
Tiêu Vũ ho nhẹ một tiếng: “Thực ra ta là Công chúa…”
“Ngươi là tùy tùng của Công chúa điện hạ sao?” Hải Nô hỏi tiếp.
Tiêu Vũ có hơi bất lực, nàng nói cả lời thật lòng rồi nhưng hình như không có ai tin tưởng.
Bỏ đi, nếu như bản thân nói thẳng ra thân phận Công chúa của mình có lẽ sẽ khiến người ta nghi ngờ, cũng không nói ra lời thật lòng. Chi bằng dùng thân phận này làm này làm kia trước, xây dựng tình hữu nghị với Phong Hải chủ, trở thành người nhà, sau đó… he he he.
Tiêu Vũ lập tức quyết định xong phương thức hành động lần này của mình.
Phong Hải chủ nói: “Lần này may mà có cô nương, nếu không có người ta đã chết trên biển từ lâu rồi.”
Tiêu Vũ nói: “Việc tiện tay mà thôi!”
Tiêu Vũ nói rất khiêm tốn, những đám người Phong Hải chủ đã nghĩ từ lâu rồi, chắc hẳn sự xuất hiện của vị cô nương trước mặt này không phải điều ngẫu nhiên, hẳn là đã dẫn theo quân đội Ngụy quốc mai phục ở gần đây từ lâu.
Có lẽ ở gần đây còn có thuyền nữa.
Nhưng bọn họ lại không nhận ra được.
Nếu không thì một cô nương sao có thể một mình xuất hiện trên biển.
Rất nhanh.
Mọi người đã đến một hải đảo kế bên.
Ở gần đây có rất nhiều thuyền tuần tra, đều là người của Phong Hải chủ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận