Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 643: Tiểu Bạch Mã

.



Chương 643: Tiểu Bạch Mã
Lúc trước mọi người đều gọi là Lệ Phi nương nương.
Nhưng Tô Lệ Nương không thích. Nàng ấy thích người khác gọi tên mình hơn.
Nhưng... rất nhiều người vẫn ngại lễ nghĩa, không gọi thẳng tên Tô Lệ Nương, giống như đám người Ngụy Ngọc Lâm thì đều gọi Tô Lệ Nương là Tô nương nương.
Đối với Tô Lệ Nương mà nói, Tô nương nương này có vẻ dễ nghe hơn Lệ Phi một chút, nên cũng theo ý bọn họ.
Tô Lệ Nương mỉm cười: “Ta đang giảm cân.”
Ngụy Ngọc Lâm nhất thời trầm mặc.
Tiên hoàng không còn nữa mà Tô nương nương vẫn nghiêm khắc kỷ luật với bản thân mình như vậy.
Tiêu Vũ nghe xong lời này thì rất muốn cười, cũng không biết ban nãy ai đã gặm hai cân cổ vịt, với cả ăn rất nhiều đậu phụ cá nữa.
Rõ ràng là Tô Lệ Nương ăn no rồi nên không muốn ăn nữa.
Nhưng Tô Lệ Nương đã nói như vậy, mọi người cũng đành mặc kệ Tô Lệ Nương ngồi đó uống trà.
Tiêu Vũ vất vả lắm mới ăn hết được một cái bánh bao, lúc này nói: “Ta ăn no rồi.”
Ngụy Ngọc Lâm hỏi: “Sao ăn ít thế?”
“Có phải nàng thấy không thoải mái ở đâu không?” Ngụy Ngọc Lâm lại hỏi.
Tiêu Nguyên Cảnh không nhịn được nói: “Ngụy Vương điện hạ, ngươi thấy cô cô của ta có giống như không thoải mái không?”
Mặt mày hồng hào, khí thế hừng hực.
Chỉ đơn giản là ăn quá no.
Tiêu Vũ lấy kim đăng rồi đổ ít đồ từ bên trong ra.
Một ít trái cây tươi.
Tiêu Vũ nói: “Các huynh đệ, sau khi ăn xong tất cả mọi người ăn chút hoa quả đi.”
Thiết Sơn lập tức vọt lên.
Dạo gần đây Thiết Sơn không béo nữa, nhưng bụng tướng quân vẫn còn, lúc này thèm thuồng nhìn đống long nhãn, lập tức cầm lấy một chùm đi qua một bên ăn.
Đám Hắc Phong và Thước Nhi cũng qua lấy đồ.
Thước nhi cũng đi theo.
Cuộc sống hàng ngày của Tiêu Vũ cũng cần một người chăm sóc...
Tuy rằng Tiêu Vũ không thích người khác chăm sóc mình, nhưng đi sứ ở bên ngoài, nếu bên người không có nha hoàn để sai khiến, nhất định sẽ rất phiền toái.
Cũng không thể dùng người của nhà người khác.
Tiêu Vũ dặn dò Thẩm Hàn Thu chia đồ ra.
Các hộ vệ đi theo cũng không ngờ trong cuộc hành trình vốn phải rất mệt nhọc này, bọn họ lại có thể được ăn những hoa quả tươi rói mà ngày thường không dám nghĩ tới.
Long nhãn này cũng không phải là hoa quả được trồng tại khu vực gần Thịnh Kinh.
Rõ ràng là từ phía Nam.
Ăn uống no say xong, Tiêu Vũ có hơi không muốn vào xe ngựa.
Tức bụng quá.
Tức đến độ khiến nàng cảm thấy khó chịu.
Vì thế Tiêu Vũ huýt sáo một phát, Đặc Năng Lạp chạy tới từ xa.
Vì Tiêu Vũ thường xuyên sử dụng Đặc Năng Lạp nên không thu Đặc Năng Lạp vào không gian.
Lúc Đặc Năng Lạp nhìn thấy Tiêu Vũ thì có vẻ rất hưng phấn, chân trước không ngừng đào đất.
Có thể thấy được, Đặc Năng Lạp là một “cao thủ cô đơn”.
Buổi trưa chỉ nghỉ ngơi một chút, mọi người ăn cơm xong thì lại nhanh chóng xuất phát tiếp.
Vì thế Tiêu Vũ trực tiếp xoay người lên ngựa.
Nàng vừa định thúc ngựa đi trước một bước, bên cạnh chợt có một con ngựa tiến tới.
Là Ngụy Ngọc Lâm.
Ngụy Ngọc Lâm cưỡi một con ngựa trắng xinh đẹp, con ngựa trắng kia cũng giống như Ngụy Ngọc Lâm vậy, tạo cho người ta một cảm giác rất tự phụ.
Ngụy Ngọc Lâm nói: “Nếu Công chúa không chê, vậy cùng đi với ta đi.”
Tiêu Vũ nhìn Đặc Năng Lạp đang chuẩn bị thỏa sức tung vó nói: “Chuyện này ta không nói trước được, Đặc Năng Lạp nhà ta chạy rất nhanh, ta lo ngựa của ngươi không đuổi kịp...”
Ai biết Đặc Năng Lạp ban nãy còn đang vận sức chờ xông lên lại thả chậm tốc độ, lúc này lộc cộc tiến tới gần con ngựa trắng.
Nếu Tiêu Vũ có thể nhìn thấy ánh mắt của Đặc Năng Lạp, nàng sẽ nhìn ra được điểm khác lạ từ trong ánh mắt của nó.
Hai con ngựa sắp dán sát vào với nhau rồi.
Dù Tiêu Vũ không nhìn thấy ánh mắt của Đặc Năng Lạp, nàng cũng hiểu được suy nghĩ chệch hướng của nhóc con này.
Đặc Năng Lạp là một con ngựa đực.
Về phần con ngựa trắng này, là một con ngựa cái xinh đẹp.
Nhưng bởi vì chủng loại, con ngựa trắng này cũng không thấp bé, ngược lại có hình thể không kém Đặc Năng Lạp là bao, có thể nhìn ra được đây là một con ngựa tốt.
Ít nhất là về chủng loại, chắc chắn tốt hơn một con ngựa lai tạp như Đặc Năng Lạp rồi.
Nhưng sau này Đặc Năng Lạp đã được cải tạo.
So ra thì Đặc Năng Lạp vẫn là một con ngựa vô địch.
Tiêu Vũ duỗi tay kéo bờm của Đặc Năng Lạp, sau đó nói: “Đặc Năng Lạp, ngươi bớt bớt được rồi đó!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận