Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 965: Hai Năm Sau

.



Chương 965: Hai Năm Sau
Việc đưa con tin qua đó thì có gì tốt?
“Ngài đừng quên, tôn tử và tôn nữ của ngài đều đang ở đó.” Ngụy Ngọc Lâm bất đắc dĩ nói.
Ngụy Đế lập tức đáp: “Ngươi thì biết cái gì? Ta đâu chỉ đưa con tin qua đó không?”
“Ta là... muốn làm sâu sắc thêm quan hệ hợp tác giữa hai nước.” Ngụy Đế tiếp tục nói.
Trong chuyện này, Ngụy Đế có phần không hài lòng với Ngụy Ngọc Lâm.
Hắn theo sau Tiêu Công chúa nhà người ta lăn lộn biết bao nhiêu lâu rồi? Danh phận không có thì thôi đi. Còn không biết suy nghĩ vì lợi ích của Ngụy quốc.
Thế nên ông ấy mới định đưa thêm vài nhi tử qua bên đó.
Sự khôn khéo của Ngụy Đế, chỉ thiếu nước ghi vào đầu óc.
Trên thực tế... không phải là Tiêu Vũ không muốn giúp đỡ Ngụy quốc cùng tiến bộ.
Mà là bây giờ nàng vẫn chưa có năng lực ấy.
Gần đây việc nàng phát triển khoa học kỹ thuật và giáo dục bắt buộc đã gặp chút rắc rối.
Bước tiến này quá lớn.
Cải cách chưa bao giờ là việc đơn giản, dễ dàng.
Trong lịch sử kiếp trước, chẳng phải có người tên Vương... Vương Mãng, đề nghị làm Vương Mãng tân chính đó sao? Chẳng phải cuối cùng cũng nguội lạnh đó sao.
Bây giờ nàng vẫn chưa tin tưởng bản thân mình cho lắm.
May mà... dân chúng Đại Ninh cũng coi như trên dưới một lòng chống đỡ cho Tiêu Vũ.
Trên dưới một lòng.
Sự thật chứng minh, mọi trả giá của Tiêu Vũ để có được lòng dân lúc trước đều đáng giá.
Cuối cùng Ngụy Đế vẫn kiên quyết đưa hai nhi tử của mình sang Đại Ninh làm con tin.
Võ Vương và Phúc Vương đã chớp lấy cơ hội.
Tiêu Vũ vốn không ưa cái tên Phúc Vương này.
Thế nhưng với tình hình hiện giờ, tạm thời kẻ này vẫn chưa làm ra chuyện thiêu thân gì, thế nên Tiêu Vũ cũng ngầm đồng ý để Phúc Vương xuất hiện ở Đại Ninh.
Chớp mắt.
Thời gian hai năm đã trôi qua.
Cuối cùng giáo dục bắt buộc của Tiêu Vũ cũng đã trở thành phổ cập cơ bản.
Học đường cũng đã được xây dựng đại khái.
Động cơ chạy bằng hơi nước... cũng bắt đầu có những ứng dụng thực tế.
Toàn bộ Đại Ninh biến thành một vùng đất thịnh vượng.
Nhưng lúc này Tiêu Vũ... đang ngồi trong chủ điện Công chúa của mình với vẻ mặt không chút cảm xúc.
Đại Đặc và Tiểu Đặc vây quanh Tiêu Vũ.
Đại Đặc: “Mama, người nói xem tại sao lá cây lại có màu xanh lục?”
Tiêu Vũ: “Vì nó cần quang hợp.”
Tiểu Đặc: “Mama, tại sao cái bánh kia lại có màu vàng?”
Tiêu Vũ: “...” Xin lỗi, cái này ta cũng không biết.
Lúc hai hài tử vừa bập bẹ học nói, gọi được một tiếng mama... Tiêu Vũ cảm động đến mức suýt chút nữa bật khóc.
Nhưng bây giờ... cả hai hài tử đều biết nói.
Suốt ngày vây quanh Tiêu Vũ, liên tục gọi mama, mama.
Điều này khiến Tiêu Vũ cảm thấy bó tay toàn tập.
Phải, nàng dạy hai hài tử gọi mình là mama, là một người hiện đại, nàng vẫn quen với cách gọi mama này hơn.
Nhưng dù gọi là thế nào đi nữa.
Hai hài tử này cũng chẳng khác nào hai con hỉ thước, lúc nào cũng ríu rít bên tai Tiêu Vũ, khiến Tiêu Vũ cảm thấy tình mẹ trong người mình sắp cạn đến nơi rồi.
Tiêu Vũ đưa hai hài tử vào trong không gian.
Tiêu Vũ phát hiện, mình có thể tự do dịch chuyển hai hài tử trong không gian, gần như không cần tiêu hao thêm bất cứ năng lượng tinh thần nào... Nàng nghĩ có lẽ không gian đã xem hai hài tử này và nàng là một thể.
Suy nghĩ của Tiêu Vũ lập tức thay đổi.
Nàng lập tức mang hai hài tử, xuất hiện ở Thái tử phủ Ngụy quốc.
Lúc này, Ngụy Ngọc Lâm đang ngồi ở bàn phê duyệt tấu chương.
Bây giờ Ngụy Đế kia càng ngày càng lười biếng, rất nhiều tấu chương được đưa đến chỗ Ngụy Ngọc Lâm để hắn phê duyệt, còn ông ấy chỉ quan tâm đến hạnh phúc của riêng mình.
Điều này khiến Ngụy Ngọc Lâm luôn luôn bận rộn.
Tiêu Vũ đưa hai hài tử từ trong không gian ra ngoài.
Vừa rồi hai hài tử còn đang nghịch nước trong không gian, thế mà chớp mắt một cái đã xuất hiện ở thư phòng của Ngụy Ngọc Lâm, điều ấy khiến cả hai cảm thấy ngỡ ngàng trong giây lát.
Nhưng rất chẳng mấy chốc cả hai đã nhìn thấy Ngụy Ngọc Lâm.
“Cha.”
“Cha.”
Hai hài tử đồng thanh gọi, giọng điệu vô cùng phấn khởi.
Ngụy Ngọc Lâm cũng thoáng ngạc nhiên, hắn nhìn hai hài tử đột nhiên xuất hiện, cũng không thấy quá kinh ngạc.
Hơn nữa còn hỏi khoảng không trước mặt: “A Vũ, nàng cũng tới sao?”
Hắn đã sớm đoán được.
Tiêu Vũ sẽ dịch chuyển cả bản thân nàng đến đây.
Tiêu Vũ không thèm để ý đến Ngụy Ngọc Lâm.
Lúc này Tiêu Vũ đang nằm ở trên ghế, thảnh thơi ăn sầu riêng.
Đây vẫn là thứ quả mà Tiêu Vũ thích nhất.
Ngụy Ngọc Lâm dỗ hai hài tử chơi một lúc.
Tiêu Vũ mới đi từ trong không gian ra.
Nữ tử mặc một bộ y phục đen, tuy không rực rỡ nhưng vẫn khiến người ta có cảm giác không thể làm lơ ngay khi nàng vừa xuất hiện.

Bạn cần đăng nhập để bình luận