Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 240: Thì Ra Là Sơn Phỉ

.



Chương 240: Thì Ra Là Sơn Phỉ
Tiêu Vũ nghe vậy thì hiểu ngay: “Thì ra là sơn phỉ!”
“Vị huynh đệ này nói đi, các ngươi thuộc ngọn núi nào?” Nam nhân lùn lại hỏi.
Tiểu Lâm Tử thuận miệng nói: “Hắc Phong trại.”
“Hắc Phong trại? Sao trước giờ bọn ta chưa từng nghe nói tới sơn trại này? Nhưng mà… các huynh đệ đúng là đen thật, rất giống Hắc Phong trại.”
Kể ra thì hai người Quỷ Mặt Đen và Hắc Phong đều có màu da ngăm đen như nhau, xưng Hắc Phong trại khiến người ta có cảm giác không hề bất ngờ chút nào. Hắc Phong lập tức cảm thấy như bị xúc phạm.
“Nếu chỉ đi qua đường thôi thì bọn ta cũng không ngại nói thật cho các ngươi biết, bọn ta đào hang ở đây, chỉ còn đợi đến khi đào thông thì bọn ta có thể đi lại tự nhiên ở Dự quận này như lấy đồ trong túi thôi!” Người lùn tiếp tục nói.
“Nhưng thật không ngờ sườn núi Loạn Thạch này có quỷ thật, hóa ra lời đồn đại sườn núi Loạn Thạch có quỷ lại là thật.” Người lùn cũng không nhịn được run rẩy một chút.
Bây giờ bọn họ không thể nào phân biệt được lời đồn có quỷ này là bọn họ giả thần giả quỷ làm ra hay là nơi này có quỷ thật. Nhưng mà… không ai muốn làm áp trại phu quân cho nữ quỷ cả.
Tiêu Vũ nghe vậy thì hiểu ngay. Nàng nhìn Tiểu Lâm Tử hỏi: “Lúc chúng ta vào thành, bảng treo thưởng dán trên cửa thành viết như thế nào?”
Bây giờ Tiểu Lâm Tử đi theo Dung phi, xem như đã được xóa mù chữ, cũng biết được mấy chữ, hơn nữa còn nghe những người khác nói, hắn ta trả lời ngay: “Có lẽ là treo giải thưởng, bắt được một sơn phỉ thưởng năm mươi lượng bạc.”
“Ở đây có bao nhiêu?” Tiêu Vũ tùy tiện nhìn qua.
Hắc Phong lập tức đáp: “Có bảy người!”
“Năm nhân bảy là ba mươi lăm! Đề này ta biết, ba trăm năm mươi lượng bạc!” Tiểu Lâm Tử rất hưng phấn. Đây là nhờ Dung phi truyền thụ lại, lanh lảnh dễ đọc lại dễ hiểu, nâng cao trình độ văn hóa của mọi người đến cực điểm.
Tiêu Vũ nói: “Hôm nay ta mua cây ăn quả chẳng phải là không cần tiêu bạc sao?”
Chuyện này còn bền vững hơn việc chi tiêu tài sản hiện có nhiều.
Mấy người Kim Sơn trại kia đã nghe hiểu ý của Tiêu Vũ, một người trong đó lên tiếng: “Tất cả mọi người đều cùng ngành, vốn cùng là một gốc, sao lại phải tương tàn lẫn nhau!”
Tiêu Vũ liếc người này một cái, vậy mà còn đụng phải người có học thức sao?
Hắc Phong cười lạnh nói: “Ai cùng ngành với ngươi. Các ngươi nghe cho rõ đây, toàn bộ Hắc Phong trại bọn ta đã rửa tay gác kiếm rồi, bây giờ bọn ta là người của Hắc Phong doanh!”
Bọn họ đều là người có thân phận, sau này còn muốn phong vương bái tướng nữa! Đương nhiên sẽ không nhập làm một với đám giặc cỏ không có tiền đồ này.
“Cũng không còn sớm nữa, mọi người nghỉ ngơi một chút, ngày mai vào thành đổi tiền thưởng. Nhưng mà… mọi người đừng để cho những người này chạy.”
Tiêu Vũ nói tiếp: “Chờ một chút, ta đi lấy mấy món đồ.”
Tiêu Vũ đi một lát rồi ôm một ít xiềng xích trở lại. Những xiềng xích này trông rất quen mắt, đều là đồ đã được mọi người dùng trên đường lưu đày!
Mọi người: “…”
Mọi người không biết nên nói gì cho phải. Công chúa đúng là cái gì cũng tích trữ, giống hệt như mấy lão thái thái lớn tuổi tích trữ đồ đạc vậy. Nhưng khoan hãy nói, những thứ này đều có tác dụng.
Tiêu Vũ nào biết lúc này thuộc hạ của mình đang nghĩ gì về mình. Không gian của nàng cũng đủ lớn, dù có tác dụng hay không, cho dù là rách nát nàng cũng sẽ giữ lại, ai biết được lúc nào thì có chỗ dùng nó chứ?
Rầm một tiếng, xiềng xích bị ném xuống đất.
“Trói bọn họ lại!” Tiêu Vũ sai bảo.
“Các ngươi làm trò gì vậy, đừng có làm loạn! Ta nói cho các ngươi biết, bọn ta là người Kim Sơn trại, đắc tội bọn ta thì sau này cả nhà già trẻ các ngươi đều sẽ không có kết cục tốt!” Một người trong đó uy hiếp.
Tiêu Vũ liếc người này, hừ lạnh một tiếng: “Miệng cứng như vậy, có cần ta đưa ngươi đi làm phu quân cho nữ quỷ bây giờ luôn không?”
Sơn phỉ hóa trang nam quỷ này đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tiêu Vũ. Lúc trước Hắc Phong nói đưa bọn họ đi làm quỷ thì không có gì khó hiểu cả.
Nhưng mà cô nương trẻ tuổi trước mặt lại nói đưa bọn họ đi làm phu quân cho nữ quỷ... Sao nàng lại biết được?
“Ngươi... ngươi...” Người này nhìn Tiêu Vũ, cả người đều cảm thấy khó chịu.
Tiêu Vũ cũng không sợ bị vạch trần, cười như không cười nói: “Không làm chuyện trái lương tâm, không sợ quỷ gõ cửa, các ngươi làm nhiều chuyện trái lương tâm, tất nhiên là sợ. Bây giờ coi như là thiên đạo luân hồi, báo ứng thích đáng rồi.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận