Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 638: Thế Giới Rộng Lớn Như Vậy, Ta Muốn Đi Xem Thử

.



Chương 638: Thế Giới Rộng Lớn Như Vậy, Ta Muốn Đi Xem Thử
Thế giới rộng lớn như vậy, nàng muốn ra ngoài nhìn thử!
Có được kĩ năng dịch chuyển tức thời của không gian, ai mà tình nguyện mỗi ngày đều ngồi trên xe lăn…
À không, xin lỗi, không phải xe lăn mà là long ỷ. Nhưng Tiêu Vũ thấy long ỷ kia và xe lăn cũng không có gì khác biệt, đều là một sự tồn tại giam giữ người ta.
Đương nhiên, nàng không quen, nhưng nàng biết, từ nhỏ Tiêu Dục đã được bồi dưỡng để làm đế vương.
Hắn ta đối với việc làm Hoàng đế này, vốn không hề có mâu thuẫn xuất phát từ đáy lòng.
Hắn ta vẫn luôn né tránh, chẳng qua là muốn tránh hiềm nghi mà thôi, lo nàng sẽ mâu thuẫn trong lòng.
Nhưng không ngờ, vậy mà muội muội lại không để ý giang sơn, vất vả khó khăn mới khôi phục được quốc gia, vậy mà muội muội nói chắp tay đưa là đưa luôn, khiến cho Tiêu Dục… tâm trạng của Tiêu Dục vô cùng phức tạp.
Tiêu Vũ híp mắt cười, nói: “Giang sơn này giao cho huynh trưởng thì ta yên tâm, hơn nữa phụ hoàng trên trời có linh, cũng sẽ yên tâm.”
Hắc Phong vừa được phong quan có hơi sững sờ.
Ngự tiền thị vệ?
Vậy mình còn là thị vệ bên cạnh Công chúa không?
Thấy Hắc Phong trông mong nhìn mình, Tiêu Vũ cười nói: “Yên tâm, nếu như ngươi đồng ý thì vẫn có thể đến Công chúa điện của ta làm thị vệ… có điều, chưa chắc đã nở mày nở mặt như Ngự tiền thị vệ.”
“Ta đồng ý!” Hắc Phong tiếp tục nói.
Nói đến đây, Hắc Phong thẹn thùng cười, cũng giải thích cho bản thân: “Đi theo Công chúa có bún ốc, còn có cả sầu riêng để ăn.”
Tiêu Vũ: “…”
Rất tốt, một lý do không thể bắt bẻ.
Tiêu Vũ vung tay lên, bỗng trên mặt đất chất đầy bún ốc và sầu riêng.
“Trước đó là phong quan, bây là là thưởng hiện vật.”
“Bún ốc thì mọi người có thể lấy thoải mái, bao nhiêu cũng đủ. Sầu riêng thì mỗi người hai quả trước đã.”
“Về phía… phủ trạch gì đó, Tống Kim Ngọc, việc này giao cho ngươi thống nhất, sắp xếp. Còn có tiền thưởng của mỗi người, cũng phải phát xuống.”
Ở đây là có Hộ bộ thượng thư rồi, không dùng thì uổng.
Bàn giao xong việc cuối cùng, Tiêu Vũ đứng lên vươn người, định chạy về đi ngủ.
Đợi đến khi Tiêu vũ về đến Công chúa điện của mình, lại nghĩ thế nào… hình như thiếu việc gì đó?
Đợi đã, hôm nay mình phong thưởng tương đối rồi.
Nhưng có phải là sót một người rồi không?
Quỷ Mặt Đen đâu?
Đã ba ngày nàng không thấy Quỷ Mặt Đen rồi.
Cuối cùng Hắc Phong vẫn chọn đi theo Tiêu Vũ.
Cứ như vậy, bên cạnh Tiêu Vũ vẫn có người có thể chạy vặt.
Thế là Tiêu Vũ căn dặn Hắc Phong: “Ngươi đi hỏi thăm một chút xem Quỷ Mặt Đen đi đâu rồi?”
Hắc Phong đi một về một, không hề tìm thấy Quỷ Mặt Đen: “Hồi bẩm Công chúa, không có ai nhìn thấy Dương Trung.”
Tiêu Vũ lẩm bẩm trong lòng, Quỷ Mặt Đen đi làm gì rồi? Loại bỏ suy đoán Quỷ Mặt Đen xảy ra chuyện không may, tên này còn nhanh nhẹn hơn người khác.
Tạm thời không tìm thấy Quỷ Mặt Đen.
Tiêu Vũ cảm thấy mình đi tìm Ngụy Ngọc Lâm trước.
Hôm nay phong thưởng nội bộ, Tiêu Vũ có mời Ngụy Ngọc Lâm, nhưng Ngụy Ngọc Lâm cáo bệnh không tới.
Tiêu Vũ vốn không hề cảm thấy Ngụy Ngọc Lâm sẽ bị bệnh, thế nên nàng định đi xem chuyện là như thế nào. Hơn nữa Ngụy Ngọc Lâm là người đầu tư lớn của mình, nay nàng đã phục quốc, Tiêu Vũ dự định thực hiện lời hứa của mình với Ngụy Ngọc Lâm.
Phải biết rằng nhìn thì có vẻ Ngụy Ngọc Lâm không hề làm gì.
Nhưng hắn đã đưa binh khí, tiền bạc, lương thực đến.
Quan trọng nhất là Ám Ảnh lâu kia là của Ngụy Ngọc Lâm.
Kế hoạch của Tiêu Vũ có thể thực hiện được một cách thuận lợi như vậy, không thể không có công lao của Ám Ảnh lâu.
Tiêu Vũ cứ nghĩ như vậy, bản thân đã xuất hiện ở trong phủ của Ngụy Ngọc Lâm rồi.
Nay Tiêu Vũ đến Ngụy Vương phủ như đi vào chỗ không người.
Cho dù người của Ngụy Vương phủ có phát hiện ra hành tung của Tiêu Vũ cũng sẽ không hỏi nhiều, thế nên Tiêu Vũ đi thẳng đến thư phòng của Ngụy Ngọc Lâm.
Lúc này Ngụy Ngọc Lâm đang vẽ tranh.
Thấy Tiêu Vũ đến rồi, Ngụy Ngọc Lâm ngẩng đầu, nghi ngờ hỏi: “Công chúa, sao nàng lại đến đây?”
Tiêu Vũ cười lên: “Sao vậy? Không hoan nghênh?”
“Ngươi đang vẽ gì thế?” Tiêu Vũ nói xong rồi liếc nhìn tờ giấy của Ngụy Ngọc Lâm một cái.
Một cái liếc này khiến nàng thấy hơi lúng túng.
Bức tranh này, không phải vẽ nàng đó sao?
Ngụy Ngọc Lâm nói: “Đại nghiệp phục quốc của Công chúa điện hạ đã thành công, đại sự trong lòng Ngọc Lâm đã xong, không lâu nữa sẽ khởi hành quay về Ngụy quốc.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận