Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 52: Ting, Tỷ Muội Của Ngươi Đã Online

.



Chương 52: Ting, Tỷ Muội Của Ngươi Đã Online
Tiêu Vũ rất bất ngờ nhìn Dung Phi. Không ngờ rằng Dung Phi còn biết nói lời như vậy.
Mặc dù nàng dự định chăm sóc hai vị nương nương này trước, dù sao nàng dùng cũng là tiền trong hoàng cung, nhất là đồ trong cung hai vị nương nương này đều bị nàng dọn ra ngoài, cho hai vị nương nương này dùng trên đường là dư dả, tương đương với việc bọn họ chỉ dùng đồ của mình để nuôi mình. Nhưng Dung Phi có thể nói như vậy đã cho thấy nàng ấy là một người cố gắng tự lập. Tiêu Vũ luôn rất thưởng thức người tự mình cố gắng tự lập như thế.
Tiêu Vũ thuận miệng hỏi: “Vậy ngươi định dùng biện pháp gì để kiếm tiền?”
Dung Phi đáp: “Ta có thể viết thư giúp người khác. Trong đại doanh lưu đày này không ít người mỗi khi đến một nơi đều muốn viết cho người nhà một phong thư.”
“Phần lớn mọi người không biết chữ, ta có thể giúp đỡ.” Dung Phi tiếp tục nói.
Tô Lệ Nương bảo: “Ta cũng không phải ăn cơm không. Ta viết nhạc phổ, đợi đến thành trấn sai người đi hỏi thử, xem xem có thể bán đi hay không.”
Dung Phi vươn tay vỗ vai Tiêu Vũ: “Công chúa, sau này người đừng vất vả nữa. Người yên tâm, có ta và Lệ Nương sẽ không để người đói bụng đâu. Nói thế nào thì người cũng là vãn bối của bọn ta, bây giờ phụ hoàng người không còn, bọn ta chăm sóc người là việc nên làm.”
Tiêu Vũ: “...” Dung Phi nương nương ngươi thật sự hiểu lầm rồi, thật sự là nàng ra ngoài kiếm tiền khuân đồ, nhưng đối với nàng không hề mệt mỏi chút nào!
Hơn nữa có thể chứng kiến nam nhân cặn bã và nữ nhân đê tiện xui xẻo, cớ sao mà không làm chứ?
Hơn nữa, chuyện nàng làm cũng không phải chuyện nhỏ như trộm vặt móc túi mà là chuyện lớn động trời. Có điều Dung Phi có thể nói ra mấy câu như vậy vẫn khiến người ta rất cảm động. Nàng vừa cảm động đã lấy ra ba viên chocolate từ trong túi ra chia.
Vỏ chocolate đã bị Tiêu Vũ bóc từ lâu, lúc này Dung Phi nhìn hộp vuông be bé màu đen kia, hơi nghi hoặc một chút: “Đây là cái gì?”
“Nếm thử đi.” Tiêu Vũ ra hiệu cho Dung Phi ăn một miếng.
Dung Phi có chút do dự, nhưng thấy vẻ mặt Tiêu Vũ chân thành thì không nhịn được cắn một miếng, lúc cắn vẫn còn cứng, nhưng trong nháy mắt vào miệng đã mềm mịn thơm ngọt.
Ánh mắt của nàng ấy phát sáng: “Đây là gì thế?”
Tiêu Vũ nói: “Cái này là trước kia phụ hoàng đưa tới cung ta, hình như là cống phẩm ngoại bang, gọi là chocolate.”
Nghe Tiêu Vũ nhắc tới tiên hoàng, Dung Phi trở nên im lặng. Nàng ấy lặng lẽ thưởng thức hương vị như đắng như ngọt trong miệng.
Sáng sớm, người Văn phủ đã bận rộn. Văn Thượng thư đã mặc triều phục, chuẩn bị tiễn nữ nhi xuất giá.
Đúng lúc này, gã sai vặt đi lấy đồ ăn cho Văn Thượng thư đã trở về: “Đại... đại nhân, không xong rồi!”
Sắc mặt Văn Thượng thư tối sầm: “Không xong cái gì? Ngày như hôm nay, nếu ngươi còn nói chữ xui xẻo như vậy, có tin ta đánh chết ngươi hay không!”
Gã sai vặt có chút ấm ức, thì ra hai chữ đánh chết này thì không xui xẻo hả?
Có điều hắn ta vẫn phải kiên trì nói: “Nồi trong phủ lại biến mất rồi!”
Sắc mặt Văn Thượng thư lập tức tái nhợt, sao tên trộm này lại nhớ thương cái nồi nhà ông ta, ông ta đã mất hai cái nồi rồi!
“Đại nhân! Không xong rồi! Không xong rồi!” Hết người này tới người khác, một tiểu nha hoàn thở không ra hơi chạy tới.
Văn Thượng thư đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho tình huống xấu nhất: “Nói đi, trong phủ lại mất cái gì rồi?”
Chỉ cần người trong phủ không mất là được!
“Là tiểu thư, tiểu thư nàng...”
“Làm sao?”
“Đại nhân ngài vẫn nên đích thân qua xem thử đi!” Nha hoàn không biết mở miệng thế nào.
Văn Thượng thư trầm mặc, bước nhanh tới phòng của Văn Thanh Lan.
Văn Thanh Lan đã mặc giá y màu đỏ, lúc này đang đưa lưng về phía ông ta. Văn Thượng thư thở phào nhẹ nhõm, không mất giá y là được. Ông ta nghe nói hôm bệ hạ đăng cơ cả long bào cũng mất.
“Thanh Lan, chuyện gì xảy ra vậy?” Văn Thượng thư hỏi.
Văn Thanh Lan từ từ xoay người lại.
“Á!” Văn Thượng thư lập tức hoảng hốt kêu lên.
Mặt của Văn Thanh Lan đã không thể gọi là mặt nữa, bên trên đầy những nốt mụn màu đỏ to chừng hạt đậu nành. Lúc trước Tiêu Vũ nói là bỏ chút thuốc nổi mẩn, đó là cách nói khiêm tốn, thứ nàng bỏ cũng không phải thuốc bình thường.
Văn Thanh Lan khóc lóc mở miệng: “Cha, ta... ta phải làm sao đây?”
Thế này nếu đến Thái tử phủ, Vũ Văn Thành sẽ đối xử với nàng ta thế nào?
Văn Viễn Đạo không hổ là đại thần đương triều, lúc này đã nhanh chóng bình tĩnh lại, người trước mắt đúng thật là nữ nhi của ông ta.

Bạn cần đăng nhập để bình luận