Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 728: Khoác Lác Đến Tận Trời

.



Chương 728: Khoác Lác Đến Tận Trời
Sau khi Ngụy Ngọc Lâm nghe Tiêu Vũ nói xong, trong lòng đã phác họa ra một bức tranh về hùng đồ vĩ nghiệp*.
(*Lý tưởng lớn lao, sự nghiệp vĩ đại.)
Hắn chăm chú nhìn nữ tử trước mắt.
Tuổi tác của thiếu nữ không lớn, tuy rằng từng trải qua chuyện như diệt quốc nhưng trên mặt nàng lại không có nhiều tang thương mà chỉ có kiên định.
Dung nhan của nàng xinh đẹp tuyệt trần, tuy rằng không tuyệt sắc bằng Tô Lệ Nương, nhưng khí chất trên người nàng lại là thứ mà trên thế giới này không ai có thể địch lại.
Ngụy Ngọc Lâm không biết bắt đầu từ lúc nào.
Ban đầu hắn muốn bảo vệ thiếu nữ này, nhưng dần dần hắn đã bị thiếu nữ này thuyết phục, từ bảo vệ biến thành muốn đi theo.
Ngụy Ngọc Lâm nhìn Tiêu Vũ nói: “Công chúa muốn làm chuyện gì thì cứ việc làm, Ngọc Lâm sẵn lòng làm phụ tá đắc lực cho nàng.”
Tiêu Vũ nghe hắn nói vậy thì mím môi cười: “Sao? Ngươi không cảm thấy ta rất khoác lác hả?”
Trong vẻ mặt của Ngụy Ngọc Lâm mang theo vài phần thận trọng: “Công chúa không phải người khoác lác.”
Những lời nói trông có vẻ không thèm đếm xỉa kia, trên thực tế mới thật sự là thành tựu sự nghiệp lẫy lừng.
Nếu Tiêu Vũ thật sự làm được chuyện này, vậy cục diện thiên hạ chinh chiến cũng sẽ được cải thiện.
Ít nhất, các nước nhỏ xung quanh chỉ cách một khoảng thời gian là xảy ra chiến tranh.
Ngụy Ngọc Lâm không hồ đồ, trong lòng của hắn rõ ràng.
Thứ chiến tranh hao tổn chính là cơ hội sống của dân chúng, là giá trị thặng dư do dân chúng tích góp.
Về phần cái từ giá trị thặng dư này... đó là Ngụy Ngọc Lâm nghe Dung Phi nói.
Làm sao Dung Phi biết?
Vậy vẫn là nhờ Tiêu Vũ tìm sách, hơn nữa dùng thời gian rảnh rỗi phiên dịch thành chữ viết mà Đại Ninh thường dùng.
Dung Phi trời sinh thông minh, đã sớm hiểu cái gì là vương triều phong kiến, cái gì là tư bản.
Mặt của Tiêu Vũ bị gió thổi đỏ ửng, mang theo vài phần ôn hòa xinh đẹp, đi đường có chút loạng chà loạng choạng.
Ngụy Ngọc Lâm vươn tay giữ chặt Tiêu Vũ.
Lúc trước hắn luôn nghĩ rằng nữ tử như Tiêu Vũ làm sao có thể tình nguyện bị nhốt trong cung thành?
Hắn cũng không đành lòng làm như vậy.
Hắn muốn nàng lên như diều gặp gió!
Giúp cho nàng hoàn thành bất kỳ chuyện gì nàng muốn hoàn thành.
Tiêu Vũ nào biết mình tùy tiện khoác lác, Ngụy Ngọc Lâm đã nghĩ nhiều như vậy.
Có điều không thể không nói.
Ngụy Ngọc Lâm và Tiêu Vũ đều đang trưởng thành.
Ban đầu Tiêu Vũ giúp đỡ hoàng tộc Tiêu thị phục quốc đơn giản là bị thù hận của nguyên chủ đẩy đi, bị Vũ Văn gia kia kiêu ngạo đẩy ra đường.
Lúc này, chuyện Tiêu Vũ muốn làm là rõ ràng không cần phải làm, nhưng chính nàng lại muốn làm!
Nàng muốn thay đổi chế độ xã hội cổ đại này!
Khiến dân chúng, người bình thường trong thiên hạ đều có thể trải qua ngày tháng yên vui.
Về phần Ngụy Ngọc Lâm thì sao?
Từ ngấm ngầm chịu đựng gánh vác trọng trách ban đầu, lại tới thích Tiêu Vũ, nghĩ tới Tiêu Vũ... Bây giờ, lại cũng bắt đầu tán thành hoành đồ vĩ nghiệp của Tiêu Vũ rồi.
Không có ai sinh ra đã hoàn hảo.
Không có ai sinh ra đã chín chắn.
Cho dù là Tiêu Vũ hay là Ngụy Ngọc Lâm, bọn họ đều đang trưởng thành!
Tiêu Vũ lên xe ngựa đã ngủ mất.
Chờ khi đến Công chúa phủ, Ngụy Ngọc Lâm gọi hai tiếng: “Công chúa!”
Tiêu Vũ không để ý đến Ngụy Ngọc Lâm.
Ngụy đô lạnh, lúc này đã là cuối thu.
Tất nhiên Ngụy Ngọc Lâm không thể để Tiêu Vũ cứ ngủ trên xe ngựa được, vì vậy hắn ôm Tiêu Vũ, đưa Tiêu Vũ vào trong Công chúa phủ.
Bước chân của Ngụy Ngọc Lâm vững vàng, nữ tử trong ngực tin tưởng dựa vào hắn, khiến bước chân của hắn bất giác chậm lại thêm vài phần.
Vốn phải là cảnh tượng ôn hương noãn ngọc*.
(*Mỹ nhân thơm ngát mềm mại trong ngực.)
Nhưng cách Tiêu Vũ rất gần.
Ngụy Ngọc Lâm đã ngửi được mùi hương cá quế thối đóng hộp trên người nàng.
Mùi vị đó... thật sự là bám mãi không tan, trăm vị vương vấn!
Thẩm Hàn Thu để ý thấy Ngụy Ngọc Lâm ôm Tiêu Vũ tới đây thì sắc mặt lập tức trở nên xanh mét.
Triệu Kiếm bên cạnh thấy cảnh tượng này thì nói: “Đại nhân, nếu ngài nhìn không vừa mắt thì xông tới giành Công chúa lại đi!”
Gân xanh trên trán Thẩm Hàn Thu giật giật: “Câm miệng!”
Cuối cùng hắn ta nấp vào trong chỗ tối.
Có thể theo sau Công chúa ở khoảng cách gần như vậy đã là phúc phần trời cao cho hắn ta rồi.
Về phần tên Ngụy Ngọc Lâm kia? Thật sự cảm thấy Công chúa có thể luôn ở bên cạnh hắn sao?

Bạn cần đăng nhập để bình luận