Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 63: Nàng Ấy Lại Có Chút Hoài Niệm Hoàng Cung Rồi

.



Chương 63: Nàng Ấy Lại Có Chút Hoài Niệm Hoàng Cung Rồi
“Bổn Công chúa còn chưa chết đâu.” Tiêu Vũ bất đắc dĩ nói.
Thước Nhi lau nước mắt: “Ta... ta chỉ nhất thời buồn bã.”
“Công chúa chúng ta lúc trước cũng là lá ngọc cành vàng, bây giờ lại phải trải qua cuộc sống cực khổ như vậy, con đường lưu đày này rất khó đi...” Thước Nhi vẫn cảm thấy ấm ức thay Tiêu Vũ.
Thế nhưng Tiêu Vũ cũng không thấy sao cả. Kiếp trước trắc trở mà nàng trải qua còn vất vả hơn thế này nhiều. Thân là lực lượng đặc biệt, huấn luyện ở dã ngoại không phải tình trạng bình thường sao? Chấp hành nhiệm vụ ở nơi hoang vu không người cũng không chỉ một lần.
Thước Nhi nói: “Được rồi, đói cả rồi đúng không? Ăn chút gì đi.”
Nói xong Tiêu Vũ lấy ra một ít điểm tâm chia cho mọi người.
Thước Nhi ăn một miếng lập tức cảm thán: “Điểm tâm này cũng có hương vị hoàng cung.”
Hu hu, nàng ấy lại có chút hoài niệm hoàng cung rồi.
Tiêu Vũ: “...”
Đó chính là điểm tâm Ngự thiện phòng, nàng dọn cả Ngự thiện phòng, tất nhiên không tha cho đồ ăn bên trong. Mưa càng rơi càng lớn, tuy rằng túp lều của Tiêu Vũ không lớn nhưng cũng đủ để bốn người co lại bên trong.
Tạnh mưa, Tiêu Vũ xốc một góc vải bạt lên, nhìn thoáng ra bên ngoài, mưa đá dưới đất vậy mà cỡ trứng bồ câu.
Nàng thuận tay sờ một cái, Thước Nhi nhìn thấy vội vàng nói: “Công chúa, lạnh đó!”
Tiêu Vũ cười cười: “Không sao, huống chi ta đã không phải là lá ngọc cành vàng lúc trước nữa.”
Ý của nàng là nàng không phải Tiêu Vũ tiền nhiệm, nhưng lời này rơi vào trong tai Thước Nhi lại khiến nàng ấy không nhịn được lòng chua xót một chút.
Tiêu Vũ đưa mắt nhìn tới. Những phạm nhân khác, ngoại trừ mấy người đi theo Tống Kim Ngọc cũng tạm thời dùng vải dầu làm nơi ẩn núp, những người khác đều co ro lại một chỗ, tựa vào tảng đá.
Tảng đá có thể tránh một ít mưa gió, nhưng dưới thời tiết thế này, tảng đá cũng lạnh thấu xương. Mọi người cũng không nhịn được run lẩy bẩy, hi vọng trận mưa này hết nhanh một chút.
Tất cả mọi người mới bước lên con đường lưu đày, không biết trận thiên tai vất vả này chỉ là một khởi đầu.
Tiêu Vũ buông vải bạt, dựa vào bọc đồ của mình nhắm mắt nghỉ ngơi. Một đêm không có chuyện gì xảy ra, cuối cùng trời cũng sáng sủa lại. Tiêu Vũ nghe thấy tiếng vang của vải bạt, lúc này mới mở mắt, đám người Thước Nhi đã bắt đầu thu dọn đồ đạc rồi.
“Công chúa, người tỉnh rồi sao? Mau xuất phát thôi.” Thước Nhi không muốn đánh thức Công chúa, nhưng bọn họ cũng là thân bất do kỷ.
Bên kia Trần Thuận Niên đang lớn tiếng: “Đếm cho ta! Xem thử có thiếu người không!”
Sau khi đếm kỹ mấy lần, Tiền Xuyên lập tức bẩm báo: “Đại nhân, không thiếu người.”
Trần Thuận Niên rất thỏa mãn: “Trước khi lên đường đã nói với các ngươi rồi, bây giờ tân hoàng đăng cơ, tân hoàng nhân từ, không bao lâu sẽ đại xá thiên hạ.”
“Đến lúc đó nói không chừng các ngươi không cần lưu đày ba ngàn dặm nữa.”
“Vì vậy tốt nhất các ngươi đừng chạy trốn.” Trần Thuận Niên tiếp tục nói.
Tiêu Vũ thầm nghĩ trong lòng, đây không phải là thao túng tâm lý cổ đại sao? Thảo nào lúc đạo tặc tấn công không có phạm nhân thừa dịp rối ren bỏ trốn.
Có điều nghiêm túc mà nói thì bỏ trốn ở phụ cận kinh thành cũng không phải lựa chọn gì sáng suốt. Cho dù muốn chạy trốn cũng phải cách kinh thành xa một chút.
Thiếu người thì không thiếu, chỉ là có một hán tử chất phác lúc này mắt đỏ bừng đi tới trước mặt Trần Thuận Niên, mở miệng nói: “Trần đại nhân, nữ nhi của ta bị bệnh.”
Trần Thuận Niên cau mày nói: “Nữ nhi của ngươi bị bệnh thì liên quan gì tới ta? Ta cho ngươi biết, một nén nhang sau, mọi người phải xuất phát!”
“Nếu ai không theo kịp đội ngũ, lập tức xử trảm!” Trần Thuận Niên cười lạnh.
Tiêu Vũ nhìn hán tử chất phác, phát hiện tuy rằng nam nhân này cao lớn, thoạt nhìn rất cường tráng vạm vỡ, nhưng quần áo tả tơi. Cách hắn ta không xa là một tiểu cô nương đang nằm.
“Đại nhân, ta biết khi đại doanh lưu đày xuất phát sẽ mang theo một ít thuốc men, có thể cho nữ nhi của ta một ít dùng không?” Hán tử có chút căng thẳng nói.
Trần Thuận Niên cười cười: “Không có.”
Lúc này Tiêu Vũ đã thấy rõ rồi, làm gì mà không có thuốc, rõ ràng ngay cả có cũng không muốn cho hai cha con này.
Tên Trần Thuận Niên này rất hám lợi, hơn nữa khẩu vị còn vô cùng lớn. Khác với loại tiểu lâu la như Tiền Xuyên, loại người như Tiền Xuyên cho ít tiền có thể làm việc, xem như phí vất vả.

Bạn cần đăng nhập để bình luận