Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 622: Trạm Trung Chuyển 1

.



Chương 622: Trạm Trung Chuyển 1
“So với những điều khác, ta càng hy vọng ngươi có thể sống.” Tiêu Vũ tiếp tục nói.
Thẩm Hàn Thu cảm động: “Đa tạ Công chúa quan tâm.”
“Công chúa, người định đưa kẻ này đi kiểu gì?” Thẩm Hàn Thu hỏi.
Tiêu Vũ nói: “Việc này thì ngươi không cần lo lắng, ta có cách.”
Thẩm Hàn Thu dẫn người trực tiếp vào sơn trang tiến hành kết thúc công việc.
Còn Tiêu Vũ?
Tiêu Vũ nhìn đám người này, trước tiên là nàng đào một cái hố thật lớn, rồi đẩy hết người vào trong hố. Sau đó đi đến Ngụy Vương phủ một chuyến, mượn túi Càn Khôn Lưỡng Cực.
Có túi Càn Khôn Lưỡng Cực rồi, Tiêu Vũ có thể chuyển người về doanh trại. Số tử sĩ kia thì dễ làm, cứ ném lần lượt vào là được. Đến lượt Minh U Thánh quân, Tiêu Vũ nảy lòng đề phòng, hơn nữa hắn ta quá thối, ném thẳng hắn ta vào túi Càn Khôn Lưỡng Cực thì Tiêu Vũ có chút không đành lòng.
Ngộ nhỡ ám mùi thối vào túi Càn Khôn Lưỡng Cực vậy thì có lỗi với Ngụy Ngọc Lâm lắm. Thế nên Tiêu Vũ nghĩ tới nghĩ lui, nàng nghĩ ra một cách tuyệt vời, đó là ném Minh U Thánh quân vào trong không gian, sau đó nàng ở trong không gian sử dụng túi Càn Khôn Lưỡng Cực.
Nhưng đâu ai ngờ, Tiêu Vũ ở trong không gian bước vào túi Càn Khôn Lưỡng Cực lại phát hiện, bản thân vốn không có cách nào tiến hành vận chuyển được.
Ở trong không gian có hạn chế. Làm Tiêu Vũ cảm thấy mình tốn công thông minh rồi.
Nàng chỉ đành thành thật ra ra khỏi không gian, triệu hồi Đặp Năng Lạp ra ngoài, sau đó cưỡi Đặc Năng Lạp đến phủ của Ngụy Ngọc Lâm, nàng trả lại túi Khôn trong túi Càn Khôn Lưỡng Cực cho Ngụy Ngọc Lâm, rồi lại dịch chuyển tức thời đến chỗ túi Càn. Vừa nãy Tiêu Vũ đã đưa túi Càn về doanh trại rồi.
Từ sau khi nàng có năng lực dịch chuyển tức thời, lại thêm túi Càn Khôn Lưỡng Cực thì Tiêu Vũ đã rất ít triệu hồi Đặc Năng Lạp. Đặc Năng Lạp cảm thấy móng ngựa của mình sắp rỉ sét rồi, thậm chí nói còn cảm thấy bản thân nó đã thất sủng rồi.
Dù sao thì bên cạnh chủ nhân còn tồn tại một Hầu Tiểu Thánh thông minh như vậy. Thế nên, để thoát khỏi vận mệnh bị vứt bỏ, Đặc Năng Lạp dùng sức ăn cỏ để chơi với bão táp vận mệnh.
Một đường chạy như bay, đốm lửa mang theo tia chớp.
Không mất bao lâu, nó đã đưa Tiêu Vũ đến Ngụy Vương phủ.
Trước sau Tiêu Vũ vẫn luôn lo lắng về Minh U Thánh quân trong không gian của mình, nàng thấy rất không an toàn.
Thế nên giây phút nàng nhìn thấy Ngụy Ngọc Lâm cũng không hề nói gì thừa thãi, nàng ném lại túi Càn Khôn Lưỡng Cực, lại chạy ra ngoài nhanh như chớp.
Ngụy Ngọc Lâm có chút ngơ ngác. Một lúc lâu sau hắn mới phản ứng lại, Tiêu Vũ đến rồi, nhưng Tiêu Vũ lại đi rồi. Vẫy vẫy cánh tay áo, không mang theo một áng mây trời.*
*Trích từ bài thơ Tạm biệt Khang Kiều của Từ Chí Ma, bản dịch Ngọc Ánh NXB Văn học.
Tiêu Vũ cũng biết hành động đó của mình có hơi đểu. Khi hữu dụng thì dùng người ta, dùng xong rồi cũng không kịp nói câu nào đã rời đi... nhìn thế nào cũng thấy nàng coi Ngụy Ngọc Lâm như lữ quán vậy.
À không, không được tính là lữ quán. Bởi vì Tiêu Vũ đâu có qua đêm ở chỗ Ngụy Ngọc Lâm. Ngụy Ngọc Lâm ở chỗ Tiêu Vũ nhiều nhất cũng chỉ được coi là trạm xe lửa, xe trung chuyển chuyên dụng của Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ một lòng xây dựng sự nghiệp, không quan tâm đến tình yêu nam nữ. Đến như ảnh đi như gió.
Lúc này, nàng đã về đến doanh trại rồi.
Nàng xách Minh U Thánh quân từ trong không gian ra, vì đề phòng Minh U Thánh quân tỉnh lại giữa chừng, Tiêu Vũ còn đặt cái bao bố đựng Minh U Thánh quân vào một cái quan tài. Cái quan tài này cũng không biết Tiêu Vũ thuận tay lấy từ đâu tới... Lúc này dùng để dựng Minh U Thánh quân thì vừa đẹp.
Tiêu Vũ dặn người mời hết mọi người đến, đặc biệt là Ngọc Tần.
Khi mọi người tới nơi nhìn thấy một cái quan tài trong phòng Tiêu Vũ thì đều hơi bất ngờ.
Tiêu Dục nói: “A Vũ, ngươi chuẩn bị cái quan tài này làm gì? Đen đủi lắm.”
Tô Lệ Nương trấn an nói: “Tuy rằng không thể nhanh chóng đánh hạ một thành trì... nhưng ta cảm thấy chắc là chúng ta không cần chuẩn bị cái này.”
Tiêu Vũ nói: “Mở ra xem thử.”
Hắc Phong xung phong đi đầu, trực tiếp mở quan tài ra xem. Bên trong lộ ra một cái bao bố. Nhưng Minh U Thánh quân ngâm ở bên trong lâu rồi, mùi phân lợn bên trong càng nồng hơn, vừa mở quan tài ra đã khiến cho người ta thấy nhức mũi.
Hắc Phong sững sờ: “Công chúa, bên trong là gì vậy? Sao lại có mùi phân!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận