Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 672: Cơ Hội

.



Chương 672: Cơ Hội
Ngụy Ngọc Lâm nhìn Ngụy Đế: “Phụ hoàng, nhi thần luôn không thể tận hiếu dưới gối phụ hoàng, lần này nếu phụ hoàng ra lệnh, nhi thần cũng muốn cố gắng dốc hết một phần sức lực, kính xin phụ hoàng cho nhi thần một cơ hội.”
Việc này thoạt nhìn giống như là Ngụy Ngọc Lâm cố gắng tranh giành.
Nhưng Ngụy Ngọc Lâm biết rõ.
Là chuyện xảy ra hai ngày nay khiến phụ hoàng tạm thời quyết định cho hắn một chút công bằng mà thôi.
Cho dù nhìn thấy tổ phụ hiển linh, phụ hoàng cũng sẽ không dễ dàng giao ngôi vị Thái tử cho mình.
Có điều Ngụy Ngọc Lâm cũng biết, dễ dàng có được ngôi vị Thái tử như vậy suy cho cùng vẫn không vững chắc. Bây giờ Ngụy Đế có thể cho hắn một cơ hội giống như những Hoàng tử khác, công bằng, tiếp nhận thử thách, như vậy đã đủ rồi.
Ngụy Ngọc Lâm híp mắt nghĩ.
Quả nhiên Ngụy Đế cũng giống như suy nghĩ của Ngụy Ngọc Lâm, ông ấy thoải mái đồng ý: “Ngươi có thể có lòng này, rất tốt, vậy theo ý của ngươi mà làm đi.”
“Được rồi, tan triều.” Ngụy Đế không cho phép bất kỳ kẻ nào phản bác lời của mình.
Lúc tan triều.
Phúc Vương lập tức chặn Ngụy Ngọc Lâm lại: “Ta nói này Tứ ca, dáng vẻ ẻo lả này của người, nếu tới Hoài An, đừng có chưa đợi tiêu diệt được sơn tặcc đã để cho sơn tặc xông tới bắt làm tiểu tức phụ đấy!”
Ngụy Ngọc Lâm nhìn Phúc Vương, như cười mà không phải cười: “Chuyện của ta không làm phiền Lục đệ quan tâm, nếu Lục đệ có thời gian, chi bằng hãy nghĩ xem làm thế nào để kiếm tiền đi.”
Phúc Vương nghe thấy những lời này của hắn thì sắc mặt hơi thay đổi: “Ngươi nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ... là ngươi bày cục hại ta?”
Ngụy Ngọc Lâm nghi hoặc nhìn Phúc Vương: “Ta không hiểu ý của Lục đệ. Lục đệ, ngươi tự thua lỗ có liên quan gì tới ta chứ?”
“Vậy làm sao ngươi biết chuyện này!” Phúc Vương tức giận nói.
Ngụy Ngọc Lâm nở nụ cười: “Bây giờ chuyện này đã truyền khắp Ngụy đô rồi, ai mà không biết chứ?”
“Tất cả mọi người nói... Phúc Vương ngươi lợi dụng thân phận Vương gia của mình, mở tiền trang đen bị thua lỗ. Có điều Lục đệ, ngươi cũng thật sự lợi hại, mở tiền trang mà còn có thể lỗ tiền!” Ngụy Ngọc Lâm nở nụ cười.
Sắc mặt Phúc Vương tái xanh.
Mở tiền trang đương nhiên không thể nào lỗ tiền được.
Nhưng vấn đề là, khế phiếu hắn ta cho mượn bạc đã bị một mồi lửa đốt mất.
Bây giờ không có bằng chứng, bạc cũng không có cách nào thu hồi lại hoàn toàn.
Trong sổ sách đã có thiếu hụt.
Quan trọng nhất là, khoản tiền đen hắn ta cho mượn này còn là từ tham ô tiền của công.
Sự việc xảy ra vào ngày Phúc Vương đánh rắm!
Ngụy Ngọc Lâm thấy sắc mặt Phúc Vương không tốt thì an ủi: “Lục đệ, ngươi yên tâm, chúng ta là huynh đệ, ta để ý tình thân nhất, tuyệt đối sẽ không giống như một số người không niệm tình thân. Vì vậy chuyện này ta tuyệt đối sẽ không nói với phụ hoàng.”
Sắc mặt của Phúc Vương càng khó coi hơn.
Nếu chuyện này thật sự giống như những gì Ngụy Ngọc Lâm đã nói, có rất nhiều người biết.
Tạm thời không rơi vào tai phụ hoàng thì sớm muộn gì cũng sẽ bị truyền đi.
Nếu phụ hoàng truy tìm tới nguồn gốc, biết số tiền này là tiền của công thì hắn ta phải làm sao đây?
Lúc này Đại Hoàng tử Vệ Trọng Võ cũng đã đi tới, hắn ta nhìn về phía Ngụy Ngọc Lâm, hừ lạnh một tiếng.
Vị Đại Hoàng tử này vô cùng cao lớn, sức mạnh vô cùng lớn, là nhân vật anh hùng được công nhận trong mắt người Ngụy quốc. Có điều... chỉ là đầu óc không được thông minh cho lắm.
Lúc này hắn ta không có ý làm khó Ngụy Ngọc Lâm, bật cười một tiếng rồi rời khỏi.
Lúc chạng vạng tối.
Tiêu Vũ nướng đồ ăn trong sân thì nhớ tới Vũ Nhu Công chúa, vì vậy nàng lập tức kêu người đi mời.
Không bao lâu sau, Vũ Nhu Công chúa đã tới.
Nhìn vỉ nướng của Tiêu Vũ, Vũ Nhu cười nói: “Tiêu tỷ tỷ đúng là người nhanh nhẹn!”
Lúc trước nàng ấy vẫn không rõ, Tiêu Vũ nói tình yêu sẽ ảnh hưởng tới tốc độ rút kiếm của nữ nhân gì đó. Hôm nay xem như nàng ấy đã hiểu rồi.
Ở tuổi này của Tiêu tỷ tỷ đáng lẽ đã nên thành thân rồi.
Nhưng nếu Tiêu tỷ tỷ thật sự thành thân sinh con thì còn có thể sống phóng khoáng như vậy sao?
Bản thân nàng ấy thật hi vọng một ngày nào đó cũng có thể sống phóng khoáng như vậy!
“Ngồi xuống ăn đi!” Tiêu Vũ nhiệt tình chiêu đãi.
Lúc này Tiêu Vũ cầm hộp giấy bạc nhỏ kia, bên trên đặt sầu riêng, bên trên sầu riêng lại rải phô mai vụn.
Hôm nay nàng muốn để Vũ Nhu và Tô Lệ Nương mở mang tầm mắt, hiểu biết cái gì gọi là sầu riêng phô mai.

Bạn cần đăng nhập để bình luận