Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 180: Chúng Heo Xông Lên

.



Chương 180: Chúng Heo Xông Lên
Lưu thị vội vàng kéo Khang An một cái, nhỏ giọng nói: “Đừng nói nữa.”
Lúc này Khang An mới im lặng không lên tiếng nữa.
Trước tình thế cực kỳ nghiêm trọng hiện tại, Tiêu Vũ vẫn chưa đến mức vì một câu khiêu khích mà giải quyết tên Khang An này. Nhưng nàng vẫn rất lo lắng về Khang An.
Ai biết lúc đánh nhau thật Khang An ở phía sau có đâm một dao hay không? Vì vậy Tiêu Vũ đi tìm Tiểu Lâm Tử.
“Tiểu Lâm Tử, ngươi nhìn chằm chằm tên Khang An này cho ta, nếu như có động thái gì khác thường thì giải quyết gã ta.” Lúc Tiêu Vũ nói lời này thì đưa tay xẹt qua cổ mình một cái.
Tiểu Lâm Tử nhìn động tác của Tiêu Vũ mới biết lời nàng nói có ý gì.
Hắn ta có chút sợ hãi, nhưng lúc này vẫn kiên định nói: “Công chúa yên tâm!”
Tiêu Vũ đưa tay vỗ vỗ vai Tiểu Lâm Tử, giọng nói dịu dàng: “Ta biết ngay ngươi là người đáng tin mà, ta tin nhất định ngươi có thể hoàn thành nhiệm vụ này!”
Tiểu Lâm Tử lập tức trở nên kiêu ngạo tự hào. Quả nhiên Công chúa coi trọng mình nên mới giao nhiệm vụ trấn giữ phía sau cho mình!
Dung Phi vẫn còn có chút lo lắng: “Công chúa, chúng ta chỉ có bấy nhiêu người, có thể phá vòng vây đi ra ngoài sao? Chi bằng đưa tin cho Sở Duyên và Tạ công tử, để cho bọn họ tới gấp rút tiếp viện được không?”
Đây chính là có năm nghìn đại quân đấy!
Tiêu Vũ nói: “Tạm thời vẫn chưa cần dùng đến, đó là lá bài tẩy của chúng ta, không phải lúc cùng đường thì tạm thời không dùng tới bọn họ.”
Nếu nàng mang theo năm nghìn đại quân phát động đấu tranh luôn, e rằng Thái thú Thương Ngô sẽ thỉnh cầu sự trợ giúp của triều đình, bộc phát xung đột sớm chẳng có gì hay đối với nàng.
Nàng cần một chút thời gian nghỉ ngơi dưỡng sức. Dùng thời gian đổi không gian là phương lược tác chiến nàng tự lập ra cho mình.
“Về phần phá vòng vây sao?” Tiêu Vũ nói đến đây thì khóe miệng hơi nở nụ cười.
“Ai nói nhất định phải dùng người chứ!” Tiêu Vũ bổ sung thêm.
Tiêu Vũ nhìn mọi người nói: “Người muốn đi Ninh Nam tháp hãy thu dọn đồ đạc, lát nữa chúng ta cùng nhau xông ra khỏi vòng vây này.”
Vạn Hổ cảm thấy Tiêu Vũ có chút mơ mộng hão huyền, có điều chuyện đã đến nước này, Thái thú Thương Ngô kia quyết tâm muốn mỹ nhân, bọn họ cũng không có biện pháp gì.
“Ụt ụt ụt...”
Không bao lâu sau, cách đó không xa truyền tới tiếng heo kêu.
Tiêu Vũ nói: “Chúng heo xông lên! Mọi người đi thôi! Đi theo đám lợn rừng này xuống dưới!”
Cùng với một tiếng kêu to của Tiêu Vũ, mọi người vừa nhìn về hướng bên kia, cũng chỉ thấy một đám lợn rừng quy mô hoành tráng chạy về hướng chân núi. Đầu tiên mọi người sửng sốt một chút, sau đó lập tức theo sát phía sau.
Về phần đám người Khang An và Lưu thị, lúc này cũng bị cuốn theo xuống núi. Vạn Hổ đã đích thân phái người trông chừng bọn họ!
Theo Vạn Hổ thấy, người phải đưa đến Ninh Nam lưu đày, một người cũng không thể thiếu!
Lúc này Thái thú Thương Ngô Tiết Quảng Sơn đã đích thân tới đây. Ông ta là một nam tử chừng bốn mươi tuổi, hôm nay mặc một bộ thanh sam, thoạt nhìn cũng ra dáng người đàng hoàng, nhưng nhìn kỹ khóe môi hơi rũ xuống, mắt lồi ra, viền mắt xanh đen, rõ ràng là tướng mạo túng dục quá độ.
“Thái thú! Người trên núi lao xuống!” Có người nghe thấy động tĩnh, vội vàng bẩm báo.
Tiết Quảng Sơn híp mắt, cười lạnh một tiếng: “Chặn người lại cho ta! Đến lúc đó ta chỉ cần Lệ Phi, những người còn lại, các ngươi phân chia!”
Những người này đến nơi này, cho dù chết trong khu vực Thương Ngô cũng sẽ không có ai để ý, chỉ là mấy quân cờ bị vứt bỏ mà thôi.
“Không... không phải người!” Thám tử phía trước bẩm báo trước.
Tiết Quảng Sơn hơi nghi hoặc: “Không phải người thì là gì? Chẳng lẽ còn có thể là quỷ!”
Lúc trước ông ta đã nghe nói địa phương khác từng xuất hiện nữ quỷ, không phải là nữ quỷ này cũng tới Thương Ngô quận đấy chứ? Nghĩ vậy Tiết Quảng Sơn có chút thấp thỏm bất an.
“Cũng không phải quỷ, là... là... một đám lợn rừng!” Thám tử gần như không thể tin được những gì mình nhìn thấy, nhưng trên thực tế, thứ hắn ta nhìn thấy chính là một đám lợn rừng.
“Lợn rừng?” Tiết Quảng Sơn và thân tín của ông ta đều có chút bất ngờ.
“Sao lại là lợn rừng?” Tiết Quảng Sơn không nhịn được hỏi.
Vừa dứt lời, chỉ thấy một đám lợn rừng rắn chắc béo tốt từ một hướng rầm rộ lao xuống, uy lực đó có thể sánh với sạt lỡ.
Những nơi bọn chúng đi qua, không ai có can đảm đứng ở đó. Lợn rừng cứng rắn xé rách một lỗ hổng trong vòng vây của những người này, mọi người đột phá vòng vây ra ngoài.

Bạn cần đăng nhập để bình luận