Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 154: Bái Kiến Ai

.



Chương 154: Bái Kiến Ai
Sau khi vào thành, bọn họ đưa Tiêu Vũ tới thẳng Thái thú phủ. Tạ Quảng biết nhi tử nhà mình đưa Tiêu Vũ trở về thì vội vàng ra đón.
“Thật sự là Công chúa sao?” Tạ Quảng rất kích động.
Mặt đất còn có chút lầy lội, suýt chút nữa Tạ Quảng đã ngã xuống đất. Tiêu Vũ vội vàng đi tới, đưa tay đỡ Tạ Quảng một chút.
Tạ Quảng nhìn khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp kia của thiếu nữ, kích động tới mức hốc mắt đỏ lên, vậy mà rơi lệ rồi.
Ông ấy cầm ống tay áo lau nước mắt một chút rồi mở miệng nói: “Công chúa, người thật sự cực khổ rồi, mời vào trong.”
Nói xong ông ấy mời Tiêu Vũ vào trong phòng của mình. Đây là căn phòng có địa thế cao nhất cả Thái thú phủ, nước và bùn đọng bên trong đã được dọn dẹp sạch sẽ, lộ ra mặt đất bằng đá xanh.
“Công chúa!” Đầu tiên Tạ Quảng hành lễ muốn lạy.
Tiêu Vũ vội vàng đỡ lấy ông ấy: “Tạ đại nhân không cần đa lễ như vậy.”
“Vậy... vậy mời Công chúa ngồi trước.” Tạ Quảng vội vàng nói.
Tiêu Vũ ngắm nhìn bốn phía, trong lúc nhất thời có chút trầm mặc, mời ngồi? Ngồi ở đâu? Căn phòng này trống không, có thể so với phòng thô (phòng chưa sơn phết và trang trí nội thất).
Tạ Quảng cũng chú ý tới.
Ông ấy vỗ đầu, lập tức nói: “Ôi chao, là lão thần không đúng, vậy mà quên mất, trong phủ ta bị trộm rồi.”
“Công chúa, nói tới có lẽ người không tin, trong phủ ta bị trộm rồi, tên trộm kia cực kỳ đáng giận, trộm hết những thứ có thể di chuyển được trong phủ của ta!” Tạ Quảng cắn răng nói.
Công chúa sẽ không cảm thấy là ông ấy cố ý chiêu đãi không chu đáo đấy chứ?
Tiêu Vũ yên lặng giấu chân tướng sự việc đi. Loại chuyện sẽ ảnh hưởng đến quan hệ của mình và thần tử này vẫn đừng nên để cho Tạ đại nhân biết thì hơn.
Nàng kiên định nói: “Tạ đại nhân, ngươi không cần phải giải thích thêm, ta tin tưởng ngươi.”
Tạ Quảng thấy Tiêu Vũ không hỏi nhiều, cứ thế tín nhiệm mình như vậy thì càng cảm động: “Công chúa! Lão thần thật sự thẹn với sự tin tưởng của Công chúa.”
Tạ Quảng tiếp tục nói: “Đợi sau này ta bắt được tặc tử kia, nhất định sẽ treo trên trộm này lên cửa thành thị chúng! Nếu không thì khó giải mối hận trong lòng ta!”
Tiêu Vũ ho nhẹ một tiếng: “Tạ đại nhân, tạm thời chúng ta đừng bàn bạc chuyện kẻ trộm này, ta có chuyện khác nói với ngươi.”
Tạ Quảng nhìn Tiêu Vũ nói: “Công chúa, người muốn nói tới việc Thái tử phủ phái tặc tử tới lệnh cho ta hành thích Công chúa sao?”
“Công chúa không cần lo, ta sẽ gia tăng nhân thủ bảo vệ cho Công chúa.” Tạ Quảng tiếp tục nói.
“Đến lúc đó, ta sẽ treo hai tên tặc tử này lên cửa thành hong gió chung với nhau!” Tạ Quảng tức giận không thôi.
“Tiêu Vũ: “...”
Nàng có chút lúng túng, hơn nữa trong lòng kiên định niềm tin của mình! Tuyệt đối không thể để Tạ Quảng biết chuyện phía sau!
Tiêu Vũ đổi chủ đề: “Ta muốn nói tới cái này.”
Nói rồi Tiêu Vũ lấy tín vật Lý Uyển đưa mình ra đưa cho Tạ Quảng.
Sau khi Tạ Quảng nhìn thấy thứ này, vậy mà đột ngột quỳ xuống đất: “Bái kiến bệ hạ!”
Tiêu Vũ vô cùng hoảng sợ: “Bái kiến ai?”
“Đây là đồ của bệ hạ, ai cầm thì đại biểu như bệ hạ đích thân tới.” Tạ Quảng tiếp tục nói.
“Sao cái lệnh phù này lại ở trong tay Công chúa?” Tạ Quảng nghi hoặc hỏi.
Nói đến đây, Tạ Quảng vội vàng giải thích một câu: “Không phải ta đang chất vấn Công chúa, chỉ là thứ này đại diện cho truyền thừa của hoàng tộc Tiêu thị, ai cầm thì đại diện cho Thái tử được bệ hạ chọn, là thiên tử tương lai.”
Tiêu Vũ có chút kinh ngạc nhìn cái lệnh phù nho nhỏ kia, trong lòng có chút bất ngờ.
Vốn tưởng rằng chỉ là một tín vật bình thường, không ngờ rằng phía sau lại mang theo nhiều ý nghĩa như vậy. Cũng không biết... tẩu tử có biết không?
Tiêu Vũ giải thích một câu: “Cái này là Thái tử phi đưa cho ta.”
Tạ Quảng nghe thấy thế thì thoáng cái trở nên vui mừng: “Thái tử phi? Công chúa đã gặp Thái tử phi rồi sao? Vậy người có biết bây giờ Thái tử phi và Tiểu Hoàng tôn đang ở đâu không?”
Lúc Tạ Quảng nói lời này có chút không ôm hi vọng. Có lẽ thứ này đã đến tay Công chúa trước khi Công chúa rời khỏi cung. Có tín vật không có nghĩa là Công chúa biết rõ tung tích của hai người kia.
Tiêu Vũ nói: “Người đang ở cùng với ta.”
Lúc này Tiêu Vũ đã không muốn hoài nghi lòng trung thành của Tạ Quảng nữa. Nếu nàng lại lừa gạt Tạ Quảng, sau này để Tạ Quảng biết được chân tướng, vậy quan hệ này sẽ không thể ở chung được nữa.
Tạ Quảng mở miệng nói: “Thái tử phi giao lệnh phù này cho Công chúa tương đương với việc gửi gắm toàn bộ hoàng tộc Tiêu thị cho Công chúa.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận