Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 120: Trộm Nồi Tặc

.



Chương 120: Trộm Nồi Tặc
Vài chữ to khiến không ít người dừng bước. Bên dưới vẽ một người không có mặt. Sau đó lúc Tiêu Vũ đi tìm người Đại quận cũng đã che mặt mình, dùng mặt nạ trùm đầu màu đen.
Mặc dù Tiêu Vũ cảm thấy cái mặt nạ trùm đầu màu đen này đặt trong trung tâm thương mại nhất định là hàng khó bán, nhưng... vào lúc này nó vẫn có chút tác dụng.
Lúc trước những người kia không thấy rõ mặt Tiêu Vũ, chỉ coi là bầu trời tối đen mưa lớn. Bây giờ vì vậy cũng chỉ có thể vẽ ra thân hình và quần áo. Quần áo vẽ coi như chi tiết, giống với quần áo của Thẩm phủ.
Tiêu Vũ nhìn tới chỗ này thì không nhịn được muốn cười. Lại xem tiếp. Ồ? Một ngàn lượng bạc? Số bạc này cũng không ít đâu!
Tiêu Vũ đưa tay sờ đầu mình, không ngờ rằng mình vậy mà có giá như vậy.
“Đạo tặc này cũng thật lợi hại!”
“Nghe nói đã trộm sạch đồ cả bốn quận phụ cận rồi, tên trộm này cũng thật lợi hại.”
“Không biết tên trộm này tên gọi là gì?” Có người hỏi một câu.
Tiêu Vũ có chút mờ mịt... Hình như mình không để lại danh hiệu.
Có người vuốt râu, mở miệng nói: “Người quan phủ gọi người này là Trộm Nồi Tặc.”
“Sao lại là Trộm Nồi Tặc?” Người qua đường hỏi.
“Nói là nơi người đó tới không một cái nồi sắt nào có thể may mắn thoát khỏi.” Người vuốt râu kia là một tiên sinh kể chuyện, kể chuyện của Tiêu Vũ cực kỳ sinh động.
Ông ấy lại nói tiếp: “Có điều theo lão phu thấy, trộm nhỏ là tặc, trộm lớn là hiệp, người này có thể gọi là, Trộm Nồi Hiệp.”
Tiêu Vũ nghe thấy lời này thì suýt chút nữa bật cười thành tiếng.
Tiên sinh kể chuyện kia nghe thấy Tiêu Vũ cười, rất không khách sáo: “Ta nói tiểu nương tử này, ngươi cười cái gì?”
“Một tiểu tặc cũng có thể tính là hiệp khách hả?” Tiêu Vũ hỏi.
Tiên sinh kể chuyện ra vẻ cao thâm: “Tiểu nương tử ngươi đương nhiên không biết, trong âm thầm có bao nhiêu dân chúng sùng bái người này đấy.”
“Được dân chúng sùng bái, được lòng dân vì sao không thể xưng là hiệp khách?” Tiên sinh kể chuyện lại nói.
Tiêu Vũ nghe thấy người này tâng bốc mình như vậy thì khóe môi không nhịn được cong lên, nhưng nàng kìm chế hạ xuống, rất sợ bây giờ mình sẽ cười ra tiếng.

Tiêu Vũ được tiên sinh kể chuyện tâng bốc một trận, khỏi phải nói tâm trạng rất tốt.
Lúc này người trong bốn quận ngoại trừ lưu truyền về Trộm Nồi Hiệp, còn có một câu chuyện đáng sợ cũng lặng lẽ lưu truyền. Kể rằng bên ngoài Quảng Dương quận đã có người luyện thành Phi Đầu Man.
Phi Đầu Man này có thể đi ngàn dặm, hút não người. Trong lúc nhất thời người người nhà nhà trong lòng bàng hoàng, đóng chặt cửa sổ mà ngủ.
Lúc này Thẩm Hàn Thu đang điều tra chuyện Trộm Nồi Hiệp và Phi Đầu Man ở Quảng Dương huyện.
Hai vụ án này đối với người khác thoạt nhìn có vẻ không liên quan gì tới nhau, nhưng Thẩm Hàn Thu lại cảm thấy là do một người làm!
Chính là kẻ đã trộm sạch hoàng cung và nhà thần tử! Hắn ta liều mạng muốn điều tra, lúc này đang tập trung người biết một chút manh mối lại một chỗ, lần lượt thẩm vấn.
“Đó là một người áo đen không có mặt.”
“Là một nữ quỷ mặt hoa, chỉ có thể nhìn thấy một đôi mắt đen ngòm, không nhìn thấy lỗ mũi và miệng.”
“Nữ quỷ này có thể lấy đầu của mình xuống, đầu của nàng ta có thể bay trong không trung.”
“Nữ quỷ này biết phóng quỷ vụ...”
Thẩm Hàn Thu ngồi phía sau trường án sơn đỏ tại quan đường của Quảng Dương quận, hắn ta không nhịn được đưa tay nhéo mi tâm của mình.
“Đủ rồi! Ngoại trừ những chuyện thần thần quỷ quỷ này, có manh mối gì có giá trị hay không!” Thẩm Hàn Thu tức giận nói.
Trong lúc nhất thời, người bên dưới đưa mắt nhìn nhau. Nếu có manh mối thì bọn họ đã chẳng tới mức ở đây chịu đựng, chờ Thẩm Hàn Thu phá án rồi.
Không phải nói đại nhân vật tới từ Thịnh Kinh rất lợi hại hay sao? Bây giờ thoạt nhìn cũng chỉ thường thôi.
Lúc này Trương Thăng đã đưa tin đến Thịnh Kinh từ lâu, phong thư đầu tiên là đi nghe ngóng về sở thích của Thẩm Hàn Thu.
Phong thư thứ hai là sau khi âm thầm thương lượng với Thái thú mấy quận khác thì cùng nhau gửi cho bệ hạ.
Tên trộm kia trộm sạch cống phẩm, lại trộm sạch phủ đệ của bọn họ, bọn họ muốn lại gom góp đủ cống phẩm là chuyện không thể nào.
Nhất là Trương Thăng, đồ đạc bị mất ở khu vực của ông ta. Nếu ông ta không nhanh chóng nghĩ ra biện pháp giải quyết, đừng nói thăng quan phát tài, cả đầu của mình ông ta cũng chưa chắc giữ được.

Bạn cần đăng nhập để bình luận