Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 99: Phát Triển Thế Lực

.



Chương 99: Phát Triển Thế Lực
Hắc Phong giải quyết xong một tâm sự thì dẫn bảy huynh đệ khác của mình bảo vệ xung quanh Tiêu Vũ. Bây giờ trong đại đội lưu đày, bên phía Tiêu Vũ không chỉ có nữ quyến mà còn có mười tráng hán. Trong đó có tám người xuất thân sơn tặc, một người là Giáo đầu cấm quân, về phần một Quỷ Mặt Đen khác... lai lịch vẫn là một bí ẩn. Tóm lại, những người này không dễ chọc.
“Liễu Sơn, tuy rằng các huynh đệ Hắc Phong trại dũng mãnh, nhưng nói tới đánh nhau thì rất không có kết cấu, ngươi là Giáo đầu cấm quân, chắc biết thao luyện binh sĩ thế nào, giao cho ngươi đấy.” Tiêu Vũ căn dặn.
Đã rất lâu rồi Liễu Sơn không luyện binh, nghe thấy Tiêu Vũ nói vậy thì trên gương mặt chất phác của hắn ta lập tức mang theo vài phần kích động: “Vâng.”
Lúc này Tiểu Lâm Tử kéo góc áo của Hắc Phong, mở miệng nói: “Công chúa đúng là thần, nàng vậy mà biết nói đến đánh nhau chúng ta không có kết cấu.”
Nếu có kết cấu thì có lẽ đã không sợ nữ quỷ kia rồi.
Tiêu Vũ nghe hắn ta nói thế khóe môi hơi cong một cái. Nàng có thể không biết được sao?
Nàng đã từng đánh nhau với người của Hắc Phong trại một trận, có điều Tiêu Vũ quyết định phải vĩnh viễn chôn sâu chuyện này trong bụng, nói ra không có lợi cho sự đoàn kết của nội bộ.
Nghĩ là làm, sáng sớm hôm sau Liễu Sơn đã bắt đầu luyện binh. Trần Thuận Niên vừa dậy đã nghe thấy khu rừng nhỏ phụ cận chỗ Tiêu Vũ ở truyền tới tiếng la hét. Nhìn qua bên kia một cái...
Ồ!
Tròng mắt của Trần Thuận Niên suýt chút nữa trừng rớt ra ngoài. Chỉ thấy tám người dưới sự hướng dẫn của Liễu Sơn đánh nhau hai với hai.
Bọn họ đang ở trong đại doanh lưu đày sao? Tiêu Vũ đang làm gì vậy? Đây là đang luyện binh hả? Thế này cũng quá không đặt ông ta vào mắt rồi!
“Các ngươi đang làm gì đó!” Trần Thuận Niên tức giận đi tới.
Tiêu Vũ đa nghĩ xong lí do thoái thác từ lâu, nàng mở miệng nói: “Rèn luyện thân thể đó, sáng sớm rèn luyện tốt cho sức khỏe.”
“Trần đại nhân có muốn tham gia chung không? Còn đại doanh lưu đày này nữa, chắc là không có quy định không được rèn luyện thân thể đúng chứ? Nếu triều đình đã định tội bọn ta lưu đày chứ không phải tử hình, vậy cho thấy triều đình cũng hi vọng bọn ta hối cải làm người mà, mà rèn luyện thân thể chính là bước đầu tiên để hối cải làm người mới! Như vậy chờ bọn ta tới vùng đất hoang vu mới tiện khai hoang cho triều đình.” Tiêu Vũ nói rất có căn cứ.
Nhưng Trần Thuận Niên lại thấy tức giận. Tiêu Vũ cảm thấy ông ta bị ngu sao?
Đương nhiên, trên thực tế đúng là Tiêu Vũ cảm thấy như vậy. Nếu không phải nàng cảm thấy Trần Thuận Niên ngu thì chẳng lẽ nàng còn có thể cho ông ta cơ hội la hét lung tung trước mặt mình sao?
Có lẽ đã ném tro cốt của Trần Thuận Niên từ lâu rồi.
Trần Thuận Niên híp mắt, quan sát Tiêu Vũ một phen, cuối cùng chỉ để lại một câu: “Các ngươi tự giải quyết cho tốt đi!”
Sau đó ông ta lập tức đi trước.
Tiêu Vũ còn tưởng rằng Trần Thuận Niên sẽ nổi giận một trận, không ngờ rằng ông ta sấm to mưa nhỏ, điều này khiến Tiêu Vũ cảm thấy sau lưng nổi gió lạnh, rất không yên tâm.
Nàng lập tức ra mật lệnh cho hai huynh đệ Tiêu gia, bảo bọn họ theo sát đại doanh lưu đày, xem thử có chuyện gì kỳ lạ xảy ra hay không. Có điều không đợi huynh đệ Tiêu gia bẩm báo, một chuyện khiến Tiêu Vũ nghĩ không ra đã xảy ra.
“Công chúa! Đi đi! Đi nhà xí đi!” Tiền Xuyên đi tới trước mặt Tiêu Vũ, kéo cổ họng kêu.
Tiêu Vũ: “?”
Trên gương mặt xinh đẹp của nàng tràn đầy dấu chấm hỏi.
Tiền Xuyên đang kêu nàng cùng đi vệ sinh sao?
Tiêu Vũ cân nhắc từ ngữ một chút, sau đó nói: “Cảm ơn, có điều hiện tại ta không muốn đi nhà xí.”
“Không, người muốn đi nhà xí! Công chúa, người không cảm thấy đau bụng sao? Người không muốn đi tiểu sao?” Tiền Xuyên vừa nói vừa nháy mắt ra hiệu.
Cuối cùng Tiêu Vũ cũng nhìn ra một số thứ bất thường từ trên mặt của Tiền Xuyên.
Vì vậy nàng cười toe toét: “Được! Đi đi đi, cùng nhau đi nhà xí đi.”
Dung Phi và Tô Lệ Nương bên cạnh đều sợ tới ngây người. Ai có thể nói cho bọn họ biết xảy ra chuyện gì vậy? Vì sao đi nhà xí còn phải kéo bè kéo cánh hả?
Quan trọng nhất là, Công chúa và Tiền Xuyên là người có thể cùng nhau đi nhà xí sao?
Chờ đến chỗ không có ai, Tiền Xuyên lập tức kéo Tiêu Vũ ngồi vào bụi cỏ.
Tiêu Vũ tò mò hỏi: “Nói đi, chuyện gì? Thiếu tiền rồi hả?”
Tiền Xuyên lập tức nói: “Công chúa, ta là loại người như vậy sao? Ta phục vụ cho Công chúa không phải vì tiền!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận