Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 229: Ngôi Vị Hoàng Đế Này Của Mình Nào Có Phải Là Ngôi Vị Hoàng Đế Chứ!

.



Chương 229: Ngôi Vị Hoàng Đế Này Của Mình Nào Có Phải Là Ngôi Vị Hoàng Đế Chứ!
Sắc mặt Bùi Kiêm không thay đổi: “Việc đã đến nước này, có nói thêm gì nữa cũng chẳng có ích gì cả, bị lưu đày thì đã sao? Ít ra trên đường lưu đày còn có thể kiếm được miếng ăn!”
“Nếu cứ tiếp tục ở lại Thịnh Kinh này, người trong phủ bọn ta sẽ bị chết đói mất.” Bùi Kiêm tiếp tục nói.
“Thế mới bảo ngươi hồ đồ đấy! Ngươi thân là Lại bộ Thượng thư, chỉ cần hơi động não một chút, vậy chẳng phải sẽ có tiền à? Thế mà cứ khư khư nhắm vào bổng lộc làm gì!” Đồng liêu tiếp tục nói.
Bùi Kiêm nghe xong lời này, nhìn người trước mặt mình bằng ánh mắt không thể tưởng tưởng nổi: “Triệu Tuyền, trước kia ngươi không phải là người như vậy, sao đến cả ngươi cũng nhắc tới chuyện nhận hối lộ dễ dàng như vậy?”
Hiện giờ Triệu Tuyền cũng đang nhậm chức trong cung, ông ấy rất bất đắc dĩ nói: “Dù chúng ta không làm như vậy, cũng sẽ có người làm như vậy.”
“Huống chi, ngươi cứ rời đi như vậy, nếu ngày nào đó Thái tử điện hạ quay trở về, trong triều đình này sẽ chỉ còn lại người của Vũ Văn gia thôi!” Triệu Tuyền tiếp tục nói.
Thì ra vị này vẫn đang ngóng trông Thái tử điện hạ sẽ quay trở lại.
Bùi Kiêm thở dài một tiếng: “Nếu bệ hạ ở trên trời có linh thiêng, nhìn thấy tình cảnh hiện giờ nhất định sẽ đau lòng không chịu nổi nhỉ?”
“Còn về phần Thái tử điện hạ…” Bùi Kiêm không nói tiếp nữa.
Đã trôi qua lâu như vậy rồi, nếu Thái tử điện hạ còn sống, sao có thể không quay về được chứ?
Lời của Bùi Kiêm, không cần phải nói rõ ra Triệu Tuyền cũng hiểu được.
Nhưng việc đã đến nước này, điều mà ông ấy có thể làm chính là tiếp tục canh giữ trên triều, chỉ cần có một tia hy vọng, bọn họ đều sẽ không từ bỏ, không phải sao?
Đối với Vũ Văn Phong mà nói, chuyện gian nan nhất không phải là không phát được bổng lộc mà là thiên tai đang nổ ra ở khắp nơi. Hôm nay bên này lũ lụt, ngày mai bên kia lốc xoáy, ngay cả Thương Ngô cũng đổ tuyết lớn…
Mặc dù Tiết Quảng Sơn rất muốn giấu diếm toàn bộ chuyện ở Thương Ngô, nhưng là trận tuyết lớn này lại không thể nào giấu được.
Hiện giờ vẫn là mùa hè, cuộc sống còn thoải mái dễ chịu, nhưng nếu suy nghĩ một chút, đợi vào thu, các bá tánh không có thu hoạch, phải trải qua mùa đông như thế nào đây?
Vũ Văn Phong cũng không muốn sầu lo vì những việc này, nhưng nếu không nghĩ cách giải quyết, đến lúc đó số lượng lưu dân quá nhiều, ắt sẽ xảy ra đại loạn. Nhưng cách giải quyết chuyện này không phải là thứ mà Vũ Văn Phong vừa nghĩ là sẽ có.
Hiện tại Vũ Văn Phong cảm thấy, ngôi vị Hoàng đế này của mình nào có phải là ngôi vị Hoàng đế chứ!
Long ỷ kia cũng giống như giá lửa thiêu, còn ông ta thì lại đang bị đặt bên trên để nướng!
Có thể nói từ sau khi Vũ Văn Phong đăng cơ, ông ta chưa từng được hưởng thụ sự vui sướng khi làm Hoàng đế, ngày nào cũng phải sứt đầu mẻ trán.
Đừng nói là những người khác, ngay cả bản thân ông ta cũng có chút tưởng nhớ tiên hoàng. Khi tiên hoàng còn ở đây, những chuyện này đâu có cần ông ta phải nhọc lòng chứ?
Ông ta chỉ cần chịu trách nhiệm đưa ra vấn đề, bệ hạ sẽ tự nghĩ cách giải quyết vấn đề.
Nhưng… nhớ thì nhớ đấy, bảo ông ta giao ra ngôi vị Hoàng đế, trở về cuộc sống trước kia, đó là chuyện không bao giờ có thể xảy ra.
Vì quyền lực cao quý nhất, phải đánh đổi một số thứ, cũng rất đáng giá!
Ninh Nam.
Tiêu Vũ tiễn Tôn Đại và Tôn Nhị đi xong, cuối cùng cũng tìm được tung tích của Hàn Bất Vi. Vì thế nàng phái Sở Duyên và Tạ Vân Thịnh dẫn binh đi tiêu diệt thổ phỉ.
Đúng vậy, ở trong mắt Tiêu Vũ, Hàn Bất Vi Thủ quan như vậy không khác gì lũ sơn phỉ cả.
Năm nghìn đại quân kéo thẳng tới Nguyệt Tuyền trấn. Hàn Bất Vi bị bắt như ba ba trong rọ, bị mang về căn cứ ốc đảo.
Toàn bộ quá trình, Hàn Bất Vi đều hơi choáng váng. Ông ta hoàn toàn không thể tưởng tượng được, tại sao ở Ninh Nam lại có một phe thế lực như vậy.
Đợi khi Hàn Bất Vi bị người đưa tới ốc đảo, Hàn Bất Vi cảm thấy hai mắt của mình như sắp mù, ông ta nhìn thấy gì? Thứ ở trước mắt này có phải là thật không vậy?
Trước kia Nguyệt Tuyền trấn cũng rất phồn vinh, nhưng nơi mà ông ta nhìn thấy hôm nay còn phồn vinh hơn!
Trong hoang mạc lại có một mảnh ốc đảo như vậy, tại sao cho tới bây giờ ông ta cũng không phát hiện ra.
“Công chúa, đã mang người về rồi.” Tạ Vân Thịnh xách Hàn Bất Vi, ném Hàn Bất Vi ngã ra đất.
Tiêu Vũ liếc mắt nhìn Hàn Bất Vi một cái.

Bạn cần đăng nhập để bình luận