Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 346: Trai Lơ Trong Truyền Thuyết

.



Chương 346: Trai Lơ Trong Truyền Thuyết
Tiêu Vũ nói: “Có phải câu hỏi của ngươi nhiều quá rồi không, cho dù ta có nam sủng thì có liên quan gì đến ngươi không?”
Tiêu Vũ phát hiện khi mình đối mặt với Ngụy Ngọc Lâm thì chẳng biết sao sẽ có một cảm giác chột dạ.
Nàng quy cái cảm giác chột dạ này thành Tiêu Vũ tiền nhiệm áy náy với Ngụy Ngọc Lâm nên mới như vậy.
Để thay đổi cái kiểu tình huống này, Tiêu Vũ quyết định hóa bị động thành chủ động.
Ngụy Ngọc Lâm khẽ hừ một tiếng: “Thì ta cũng phải biết tình hình của đối tượng hợp tác chứ.”
“Không thì đến cuối cùng tiền ta đưa đến mang hết cho Công chúa nuôi trai lơ rồi.” Ngụy Ngọc Lâm xùy một tiếng.
Chờ đến khi sắp tới nơi, Sở Duyên cưỡi ngựa đến bên cạnh xe ngựa của Tiêu Vũ.
“Công chúa.” Sở Duyên dịu giọng nói.
Tiêu Vũ vén rèm xe ngựa, nhìn ra bên ngoài: “Sao vậy?”
“Không có gì, ta muốn nói với Công chúa sắp đến rồi.” Sở Duyên nhìn Tiêu Vũ, con ngươi trong trẻo dừng trên người Tiêu Vũ, tràn đầy ý cười.
Tiêu Vũ nhìn Sở Duyên rồi định dặn dò hai câu.
Ngụy Ngọc Lâm đưa tay ra, kéo rèm xe ngựa xuống.
Tiêu Vũ nhíu mày nhìn Ngụy Ngọc Lâm: “Ngươi làm gì đấy?”
Giọng điệu của Ngụy Ngọc Lâm bình tĩnh: “Gió cát lớn.”
Tiêu Vũ khẽ hừ một tiếng: “Ngươi đúng thật là yếu đuối làm giá.”
Nhưng sức nhẫn nại của Tiêu Vũ rất lớn, nếu sức khỏe của Ngụy Ngọc Lâm không tốt thì nàng nên nhịn nhiều một chút, dù sao trước kia các nương nương cũng rất yếu đuối mỏng manh.
Nàng cứ đối xử với Ngụy Ngọc Lâm như đối xử với các nương nương là được rồi!
E rằng mãi mãi Ngụy Ngọc Lâm cũng không biết được, lúc này Tiêu Vũ nghĩ thế nào.
Chờ khi đến nơi.
Ngụy Ngọc Lâm xuống xe ngựa trước.
Sau đó là Tiêu Vũ.
Khi Tiêu Vũ xuống xe ngựa, Ngụy Ngọc Lâm đưa tay ra đỡ nàng, Tiêu Vũ không hề nghĩ nhiều, cứ như vậy mà mượn lực của Ngụy Ngọc Lâm đi xuống.
Đợi khi Tiêu Vũ đi xuống, Tiêu Tiên Nhi cứ khom lưng đứng trước cửa xe nhìn Ngụy Ngọc Lâm.
Nhưng lúc này Ngụy Ngọc Lâm đã bỏ hai tay xuống, vốn không hề có ý định đưa tay ra đỡ.
Tiêu Tiên Nhi nhìn Sở Duyên: “Có thể đỡ ta một chút không?”
Sở Duyên kéo căng cổ hét lớn: “Hắc Phong, đỡ người!”
Hắc Phong chạy chậm qua đó, nhếch mép cười với Tiêu Tiên Nhi: “Quận chúa, ta đỡ ngươi xuống.”
Tiêu Tiên Nhi nhìn thao hán Hắc Phong cả mặt là râu quai nón, nàng ta trầm ngâm trong giây lát không hề cử động.
Hắc Phong tiếp tục cười nhe răng: “Sao thế? Không muốn ta đỡ? Yên tâm, Lão Hắc ta là người tốt.”
Ánh mắt Tiêu Tiên Nhi lặng lẽ rơi trên hai cái rìu sau lưng Hắc Phong, sau đó nói: “Ta tự xuống.”
Sở dĩ là hai cái rìu.
Là bởi vì Hắc Phong lại nhìn thấy Thiết Sơn nên đã tự mình đòi rìu của mình về rồi.
Thiết Sơn cũng chưa gặp được người nào keo kiệt như thế, đồ đã tặng đi rồi lại còn đòi về!
Đương nhiên, hắn ta cũng không muốn tham ô thứ gì của Hắc Phong, chỉ là hắn ta cảm thấy chất lượng của cái rìu này khá tốt, đúng là rất dễ dùng.
Nhưng suy cho cùng là đồ của Hắc Phong, người ta cũng đòi rồi, Thiết Sơn chỉ đành trả đồ về.
Về phần có keo kiệt hay không?
Hắc Phong không hề thấy thẹn!
Tên Thiết Sơn kia thấy Công chúa nhà mình đến năm lượng cũng đòi về, dựa vào cái gì mà hắn ta không thể đòi lại rìu của mình? Một cái rìu không chỉ có năm lượng đâu!
Dù sao thì rìu của hắn ta cũng rất sắc bén, không phải rìu bình thường.
Hắc Phong thấy Tiêu Tiên Nhi như vậy, hắn ta cau mày.
Dù có ngốc đến đâu thì lúc này Hắc Phong cũng nhận ra Tiêu Tiên Nhi không thích mình.
Nhưng Hắc Phong rất rộng lượng, lúc này đã tươi cười hớn hở chạy đến bên kia, mở miệng nói: “Công chúa, không phải là ta đỡ nàng ta, mà là nàng ta không cần ta đỡ.
Tiêu Vũ nhìn Tiêu Tiên Nhi một cái: “Trên đường đến đây Quận chúa còn có thể tự mình cưỡi ngựa, chuyện xuống ngựa này đương nhiên không thành vấn đề.”
Tiêu Tiên Nhi trầm mặc một lát, trong nháy mắt vẻ mặt nàng ta trở nên ngại ngùng.
Nhưng nàng ta từng nghĩ rồi.
Lúc Tiêu Vũ xuống ngựa, cũng không phải có người đỡ đó sao?
Đương nhiên, tình huống này có chút khác biệt.
Ngụy Ngọc Lâm kia đưa tay ra rồi, Tiêu Vũ như phản ứng có điều kiện mới đặt tay lên tay hắn. Dù sao khi Tiêu Vũ tiền nhiệm ra ra ngoài, có một người đỡ xuống ngựa là chuyện quá đỗi bình thường.
Đều hình thành trí nhớ cơ bắp rồi.
Nếu không có người đỡ, Tiêu Vũ cũng sẽ không chủ động yêu cầu người ta làm ra phô trương thế này.
Còn về lời Tiêu Vũ nói khi nãy cũng là sự thật, không hề có ý nhằm vào Tiêu Tiên Nhi, về phần Tiêu Tiên Nhi nghĩ thế nào vậy là ý của Tiêu Tiên Nhi rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận