Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 802: Không Ai Có Thể Ức Hiếp Người Của Ta

.



Chương 802: Không Ai Có Thể Ức Hiếp Người Của Ta
Ô Thạch thoáng sửng sốt.
Rất nhanh, một bàn tay chui ra từ bên trong.
Nếu không nhìn thấy Tiêu Vũ biến mất trong cái túi đen đó, Ô Thạch nhìn thấy cảnh này cũng sợ tới mức ngất xỉu.
“Á!” Tùy tùng bên cạnh Địch Tông đã nhìn thấy cảnh kinh hoàng này.
Địch Tông chú ý tới, lập tức ngẩng đầu lên.
Chỉ thấy bàn tay duỗi ra từ trong túi đen, rồi... Một người từ bên trong bò ra!
Toàn thân Địch Tông không ổn lắm.
Vừa nãy chính hắn ta đá cái túi đen vướng víu đó sang một bên, có thể khẳng định trong túi hoàn toàn trống rỗng!
Ngụy Lục dẫn đầu bước ra, thấy mọi người trợn mắt ngạc nhiên nhìn mình.
Hắn ta cười khẩy một tiếng, hô to: “Các huynh đệ! Ra hết đi!”
Sắc mặt Địch Tông kinh hoàng tột độ.
Miêu tả cảnh này bằng lời thì vẫn còn quá bình thường, nhưng nghĩ tới tiểu thư Nhật Bản kia, là bóng ma ám ảnh biết bao người, có thể tưởng tượng cảnh này... kinh hoàng cỡ nào.
Ngụy Ngọc Lâm dẫn theo Tiêu Vũ cùng ám vệ, lần lượt bước ra.
Mọi người đi ra rất nhanh và kiểm soát hiện trường ngay lập tức.
Sắc mặt Địch Tông hơi tái, nuốt nước bọt mới mở miệng: “Các người là ai?”
Tiêu Vũ lạnh lùng nói: “Bà cô của ngươi đây.”
Nghe vậy, Địch Tông ra lệnh: “Bắt lấy người này cho ta!”
Địch Tông trầm giọng nói: “Dù các ngươi dùng trò bịp gì, hôm nay... cũng đừng hòng rời khỏi đây!”
Nói rồi Địch Tông u ám nhìn đám trùng độc trong tay.
Ngụy Ngọc Lâm đã chỉ thị Ngụy Lục giải cứu Ô Thạch và Ô Á.
Địch Tông vươn tay, định đổ bầy trùng ra.
Ngụy Ngọc Lâm ném ngay một mũi phi tiêu mai hoa trong tay ra, đánh Địch Tông loạng choạng.
Bầy trùng rơi lả tả xuống đất.
Nhưng ám vệ đã sớm có chuẩn bị, nhanh chóng đổ dầu du đồng tạo thành một con rồng lửa, cô lập Địch Tông bên trong.
Tiêu Vũ biết Ngụy Ngọc Lâm rất lợi hại nhưng chứng kiến hắn thể hiện sự lợi hại như thế này... trong lòng nàng cũng hơi bất ngờ.
Điều này khiến nàng thấy mình hơi vô dụng.
Nhưng có thể được người ta bảo vệ cũng là một loại trải nghiệm không tồi.
Ô Thạch và Ô Á đã bị nhét vào trong túi vải đen.
Rồng lửa cô lập Địch Tông ở bên trong.
Ngụy Ngọc Lâm lại tung ám khí ra, Địch Tông và tùy tùng của hắn ta kêu lên thảm thiết, ngã gục trong ngọn lửa.
Người bên ngoài nghe tiếng kêu thảm thiết bên trong nhưng cũng không có phản ứng gì.
Họ quen rồi, dù sao mỗi lần Địch Tông tới đây là có tiếng kêu thảm thiết bên trong.
Ngụy Ngọc Lâm nhìn mọi người rời đi.
“A Vũ, nàng cũng đi đi.”
Tiêu Vũ nhìn Ngụy Ngọc Lâm: “Ngươi không đi à?”
Ngụy Ngọc Lâm cười cười: “Ta ở lại sau cùng.”
Tiêu Vũ rất bất ngờ: “Ngươi đối xử tốt với thuộc hạ của mình quá.”
Ngụy Ngọc Lâm nói tiếp: “Công chúa điện hạ từng nói, tất cả đều là huynh đệ trong nhà, không phân địa vị cao thấp, ta tốt với họ là điều nên làm mà.”
Đây là lần đầu tiên Tiêu Vũ nghe Ngụy Ngọc Lâm nói kiểu như vậy.
Nàng không kìm được nhìn hắn thêm một cái.
Nếu người trong xã hội cổ đại đều có thể nghĩ như Ngụy Ngọc Lâm thì nhất định đã có ít người bị chế độ phong kiến bóc lột.
“Nếu chúng ta đi rồi, cái túi Càn Khôn Lưỡng Cực này phải làm sao?” Tiêu Vũ hỏi.
“Không vội, túi Càn Khôn Lưỡng Cực không sợ lửa nước, nửa kia vẫn ở chỗ ta, chỉ cần ta muốn, bất cứ lúc nào cũng qua đây được.” Ngụy Ngọc Lâm giải thích.
Bấy giờ Tiêu Vũ mới cùng Ngụy Ngọc Lâm rời đi.
Lúc này Ô Thạch và Ô Á đã được đưa vào phòng dành cho khách.
Cổ độc trong người bọn họ đã được giải, nhưng vẫn cần một khoảng thời gian để hồi phục.
“Đây là đâu?” Ô Á rất nghi hoặc.
Lúc này Tiêu Vũ bước vào.
Nhìn Ô Á, nói: “Ở đâu không quan trọng, quan trọng là các ngươi đã được cứu.”
“Sao ta chưa bao giờ thấy ngươi ở bên mẫu phi ta?” Ô Thạch biết đây là ân nhân cứu mạng nhưng vẫn không khỏi thắc mắc.
Tiêu Vũ nở nụ cười: “Bởi vì ta không phải thuộc hạ của Quý Hòa Công chúa, ta họ Tiêu, gọi là Tiêu Vũ, không biết các ngươi đã nghe tên ta chưa?”
Ô Thạch sững sờ, lẩm bẩm: “Nghe hơi quen tai.”
Tiêu Vũ ho nhẹ một tiếng rồi tự giới thiệu: “Ta cũng là Công chúa Đại Ninh, như Quý Hòa Công chúa, dựa theo vai vế thì Quý Hòa Công chúa là cô cô của ta. Còn các ngươi... là biểu huynh biểu muội của ta!”
“Người nhà! Chào các ngươi!” Tiêu Vũ vui vẻ nồng hậu giơ tay ra.
Ô Á sững sờ một chút.
Không biết mình nên làm gì nhưng vẫn ngập ngừng đưa tay ra.

Bạn cần đăng nhập để bình luận