Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 758: Trở Về

.



Chương 758: Trở Về
Nhìn hai người đo lường tính toán chỗ cần đào hang động, Tiêu Vũ rất hào phóng lấy kim đăng ra: “Cầm lấy đi dùng đi.”
“Có điều dạo gần đây có người chú ý tới kim đăng, lúc các ngươi sử dụng nhất định phải cẩn thận.” Tiêu Vũ căn dặn.
Tôn Đại lập tức tỏ thái độ: “Xin Công chúa yên tâm, đèn còn người còn, đèn mất người vong!”
Tiêu Vũ nhìn hai người thấp bé trước mắt mình, không nhịn được trấn an: “Ngươi phải nhớ kỹ, trong lòng bổn cung, kim đăng là bảo bối, nhưng những người tận tụy trả giá tuổi trẻ và mồ hôi vì xây dựng Đại Ninh xinh đẹp như các ngươi mới là tài sản quý báu nhất của bổn cung!”
“Vì vậy nếu thật sự gặp nguy hiểm, phải giữ được mạng của mình.” Tiêu Vũ tiếp tục nói.
Hai người Tôn Đại và Tôn Nhị đã bắt đầu lau nước mắt.
Công chúa là Công chúa tốt nhất thiên hạ!
Bọn họ sẵn lòng hiến dâng tuổi trẻ và mồ hôi cho Công chúa! Sẵn lòng hi sinh vì Công chúa!
Hai người Tôn Đại và Tôn Nhi lấy kim đăng đi.
Tô Lệ Nương biết chuyện này cũng không hỏi gì nhiều.
Mặc dù theo Tô Lệ Nương thấy, quả thật kim đăng là bảo bối, nhưng Công chúa có sắp xếp của mình, nàng ấy tin tưởng Công chúa.
Hơn nữa trong lòng Tô Lệ Nương cũng có bí mật.
Nàng ấy cảm thấy... Công chúa không chỉ có một cái kim đăng.
Có thể Công chúa bán sỉ kim đăng.
Bởi vì nàng ấy phát hiện cho dù lúc Công chúa không cầm kim đăng cũng có thể lấy đồ từ trong không khí.
Mặc dù lần nào Công chúa cũng nói là đồ Tiêu Vô Lương đưa từ trên trời xuống, nhưng Tô Lệ Nương vẫn nửa tin nửa ngờ.
Tên Tiêu Vô Lương kia chết cũng chết rồi, làm sao còn đưa đồ xuống được nữa?
Nếu Tiêu Vô Lương thật sự có bản lĩnh này thì sao không biết vào trong mộng của mình gặp mình.
Mấy ngày sau.
Thịnh Kinh.
Lúc Tiêu Vũ trở về rất khiêm tốn, cũng không để cho dân chúng biết mình trở về, nếu không chờ đợi Tiêu Vũ nhất định là xếp hàng hai bên đường hoan nghênh.
Ở ngoài cung Tiêu Vũ không có Công chúa phủ, nàng dứt khoát mang theo tất cả mọi người vào cung.
Võ Vương được thu xếp ở trong Công chúa điện của nàng.
Sắp xếp khách nhân xong, Tiêu Vũ quyết định đi gặp người nhà của mình.
Nàng định đi gặp Tiêu Dục trước, nhưng Tiêu Vũ còn chưa đi thì Tiêu Dục đã tới rồi.
Tiêu Dục biết Tiêu Vũ đã trở về thì rất vui mừng, hắn ta và Lý Uyển cùng nhau ôm Tiểu Hựu Hựu đến tìm Tiêu Vũ.
Tiểu Hựu Hựu đón gió lớn lên, từ tiểu bất điểm lúc trước đã thành một nha đầu béo.
“A Vũ! Cuối cùng ngươi cũng trở về rồi.” Lý Uyển nhìn Tiêu Vũ bằng ánh mắt ôn hòa.
Tiêu Dục tiến lên phía trước, kiềm chế đưa tay xoa đầu Tiêu Vũ: “Trên đường có mệt mỏi không?”
Tiêu Vũ lắc đầu: “Không mệt, còn rất thú vị nữa.”
“Trên đường ta trở về phát hiện tất cả ở Đại Ninh đều gọn gàng ngăn nắp, xem ra ca ca cai trị Đại Ninh rất tốt.”
“A Vũ căn dặn ca ca, tất nhiên ca ca không dám thờ ơ.” Tiêu Dục nhẹ nhàng nói.
Theo Tiêu Dục thấy, bây giờ hắn ta đang thay Tiêu Vũ canh chừng giang sơn.
Tiêu Vũ cười hì hì nhìn Tiểu Hựu Hựu, đưa tay qua.
Mặc dù Tiểu Hựu Hựu còn nhỏ nhưng bé rất thích người cô cô này, trên người cô cô có một mùi thối nhàn nhạt, bé rất thích mùi này!
Tiểu Hựu Hựu cọ vào ngực Tiêu Vũ.
Khiến trái tim Tiêu Vũ cũng tan chảy.
Tiêu Vũ thật sự không kìm được hôn Tiểu Hựu Hựu một cái.
Nàng biết hành động này của mình rất không thích hợp, nhưng thú con nhân loại thật là đáng yêu! Hơn nữa Tiêu Vũ có thể đảm bảo mình hôn xong nhất định Tiểu Hựu Hựu sẽ không mắc bệnh lây qua hôn gì.
Ai kêu nàng có linh tuyền hộ thể chứ!
Về phần Lý Uyển? Lý Uyển rất thích nữ nhi của mình gần gũi với Tiêu Vũ.
Bởi vì theo Lý Uyển thấy, nếu không có Tiêu Vũ, Tiểu Hựu Hựu vốn dĩ không có cơ hội đến thế giới này.
Tiêu Vũ chính là phụ mẫu tái sinh của Hựu Hựu.
Tiêu Vũ rất thích thú con nhân loại nên cứ ôm mãi.
Lúc này Tiêu Nguyên Cảnh cũng nhảy ra.
Đã một khoảng thời gian rồi cậu bé không gặp cha mẹ của mình, lúc này cậu bé đã cao lớn hơn không ít.
Tiêu Nguyên Cảnh đưa tay ôm lấy Lý Uyển, mở miệng nói: “Nương! Ta rất nhớ người.”
Tiêu Dục phát hiện nhi tử của mình trưởng thành cởi mở cường tráng hơn lúc trước, lại rạng rỡ tự tin hơn rất nhiều, hắn ta cười nói: “A Vũ, không ngờ rằng ngươi biết nuôi hài tử như vậy.”
Tiêu Vũ khoác lác: “Tất nhiên! Nuôi hài tử, ta rất giỏi!”
Tiêu Vũ ôm Hựu Hựu không nỡ buông tay.
Vì vậy nàng dứt khoát ôm Hựu Hựu đi tìm Dung Phi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận