Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 542: Đoàn Tụ

.



Chương 542: Đoàn Tụ
“Uyển Nhi.” Tiêu Dục lại gọi.
Lúc này Lý Uyển mới quay đầu lại.
Ai ngờ, cái liếc mắt này khiến bốn mắt nhìn nhau.
Lý Uyển sửng sốt, tay run lên, ngón tay bị kim đâm, nhưng dường như nàng ấy không biết đau.
Lý Uyển nhìn Tiêu Dục, không thể tin nói: “Điện hạ, thật sự là ngươi sao?”
Tiêu Dục đau lòng bước tới, nhanh chóng giúp Lý Uyển cầm máu.
“Sao lại bất cẩn như vậy?” Tiêu Dục cau mày nói.
Lý Uyển kích động đến mức không biết nên nói cái gì, nhịn không được mà khóc nức nở.
Tiêu Vũ không đành lòng nhìn thấy cảnh tượng này.
Lúc này nàng đã quay đi tìm Dung Phi.
Dung Phi nghe xong lời kể của Tiêu Vũ cũng rất khiếp sợ: “Ý của người là người đã tìm được Thái tử điện hạ ư?”
Tiêu Vũ gật đầu: “Đúng vậy!”
Ban đầu Dung Phi vui vẻ nói: “Có thể tìm được Thái tử điện hạ, bệ hạ nhất định sẽ rất vui mừng.”
Nhưng rất nhanh, Dung Phi lại nhìn về phía Tiêu Vũ: “Thái tử điện hạ trở về là chuyện tốt, nhưng A Vũ, người đã nghĩ tới tương lai sẽ xảy ra chuyện gì chưa?”
Tiêu Vũ khó hiểu hỏi: “Sau này còn có chuyện gì nữa?”
Dung Phi đưa tay chọt chọt vào trán Tiêu Vũ: “Người đó, cũng không biết trong đầu người đang nghĩ cái gì.”
“Thái tử điện hạ đã trở lại. Từ nay trở đi ai sẽ là người làm chủ căn cứ này? Điều này có đe dọa đến địa vị của người không?”
“Mặc dù Thái tử cũng rất tốt, nhưng tất cả tất cả mọi thứ đều do chính tay người tạo ra, người thật sự bằng lòng sao?” Dung Phi tiếp tục nói.
Nếu là lúc trước, Dung Phi nhất định sẽ suy nghĩ cho Thái tử điện hạ.
Nhưng bây giờ.
Dung Phi đã coi Tiêu Vũ như người thân thực sự của mình.
Nàng ấy có tâm tư ích kỷ.
Chỉ muốn tốt cho Tiêu Vũ.
Cho dù điều này khác với ước nguyện ban đầu của nàng ấy là vực dậy Tiêu thị.
Tiêu Vũ thản nhiên mỉm cười: “Nếu như ca ca của ta bằng lòng, vậy ta sẽ tặng cho hắn!”
Khi Tiêu Dục đi tới, hắn ta đã nghe được cuộc trò chuyện như vậy.
Hắn ta sải bước đi vào và nói: “Bái kiến Dung Phi nương nương.”
Dung Phi có chút xấu hổ, không phải đã nghe thấy rồi chứ?
“A Vũ, ngươi có năng lực hơn ca ca, từ nay giang sơn này chính là của ngươi! Ca ca sẽ hỗ trợ ngươi.” Tiêu Dục kiên định nói.
Hắn ta chưa bao giờ nghĩ đến việc lấy lại giang sơn.
Có nghĩ thì cũng chỉ nghĩ đến việc ngọc nát đá tan với mọi người.
Bây giờ tôi có thể gặp lại người nhà của mình, điều này đã tốt hơn bất cứ điều gì khác.
Vả lại nếu không có A Vũ, thê nhi của hắn ta đã không thể sống đến ngày hôm nay.
Tiêu Vũ nói: “Ôi ca ca, thật ra ta không quan tâm chuyện này chút nào, nếu như ngươi bằng lòng thì ngươi có thể trở thành Hoàng đế một cách thỏa đáng!”
Tiêu Dục lắc đầu nói: “Từ nay trở đi, ta chỉ muốn bảo vệ Uyển Nhi, sống một cuộc sống thật tốt.”
“Ngươi phải vất vả rồi A Vũ à.” Tiêu Dục áy náy nói.
“Đúng rồi, A Vũ, ta nghe nói ngươi không cho mọi người gọi mình là Nữ hoàng, bảo mọi người gọi ngươi là Tổng thống ... Danh hiệu này là gì thế?”
Tiêu Vũ nghe vậy, ánh mắt hơi sáng lên: “Vậy ta làm Tổng thống, ngươi làm Thủ tướng!”
Tiêu Dục nhất thời không hiểu rõ ý nghĩa trong lời nói của Tiêu Vũ.
Tổng thống và Thủ tướng là gì?
Thấy Tiêu Dục không hiểu, Tiêu Vũ nói tiếp: “Tổng thống là tổng thống lĩnh, về phần Thủ tướng thì tương đương với người đứng đầu quan văn. Chúng ta một văn một võ, song kiếm hợp nhất, đánh đâu thắng đó!”
Tiêu Dục nhìn Tiêu Vũ vui vẻ như ánh mặt trời, không khỏi đưa tay ra.
Dựa theo tính cách của Tiêu Vũ, nàng nhất định sẽ trốn tránh.
Nhưng khi Tiêu Vũ nhìn thấy tay Tiêu Dục, nàng cũng không né tránh.
Giống như xuất phát từ một loại bản năng.
Để cho Tiêu Dục nhẹ nhàng xoa đầu mình một chút.
Tiêu Dục thấp giọng nói: “Tiểu A Vũ của ta trưởng thành rồi, không cần ca ca bảo vệ nữa, còn học được cách chăm sóc ca ca rồi.”
Tiêu Dục thực sự không muốn cướp đi công lao thuộc về Tiêu Vũ.
Nhưng vào lúc này, Tiêu Vũ ngẩng mặt cười nói: “Là ca ca giúp ta gánh vác rất nhiều. Ca ca, nếu như ngươi phủi tay mặc kệ, không phải sẽ khiến ta mệt chết sao?”
Con người của Tiêu Vũ không tham quyền lực.
Điều nàng hưởng thụ là quá trình đạt được quyền lực này.
Nhìn thấy dáng vẻ kẻ thù cũ bị giẫm đạp dưới chân mình, khóc lóc thảm thiết.
Tất nhiên, đối với Tiêu Vũ, việc mua sắm không cần tiền mới là điều quan trọng nhất.
Đây gần như là giấc mộng của mọi nữ nhân!
Thử hỏi ai lại không muốn mua sắm không cần tiền chứ?

Bạn cần đăng nhập để bình luận