Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 246: Là Bởi Vì Ta

.



Chương 246: Là Bởi Vì Ta
“Hơn nữa tuy rằng Chương Ngọc Bạch không có năng lực, nhưng ta thấy… cũng xem như là một vị quan tốt.” Tạ Vân Thịnh suy nghĩ một chút, cảm thấy lời mình vừa nói hơi nặng nề, bổ sung một câu.
Đương nhiên, sự thật thì… Tạ Vân Thịnh cũng chỉ là đứng nói chuyện không đau lưng thôi.
Quả thật Chương Ngọc Bạch không tính là hạng người vô dụng. Lúc trước Dự quận này là nơi sơn phỉ muốn đến thì đến, muốn đi thì đi.
Nhưng từ sau khi Chương Ngọc Bạch đến trấn thủ, chỉnh đốn thủ quân rồi lại mượn binh của Thương Ngô, xem như đã hoàn toàn bảo vệ được Dự quận này, giữ thế cân bằng một cách khéo léo với đám sơn phỉ kia.
“Công chúa, người còn chưa nói nữa, hai người có thù gì vậy?” Hắc Phong vẫn còn nhớ đến chuyện này.
Thấy Hắc Phong tò mò, Tiêu Vũ nói: “Biết vì sao Chương Ngọc Bạch lại làm Thái thú ở đây không? Vốn dĩ Chương Ngọc Bạch sẽ tiếp nhận vị trí Phủ doãn Thịnh Kinh, lại bị giáng chức đến tận đây.”
“Là bởi vì ta.” Tiêu Vũ thành thật nói.
Dù sao chuyện này cũng không giấu được, còn không bằng thản nhiên đối mặt với quá khứ của mình. Cũng không thể làm như lời Hắc Phong nói thật, vì che dấu vết nhơ của mình mà lại giải quyết Chương Ngọc Bạch đúng không?
Chương Ngọc Bạch này còn chịu dùng tiền treo giải thưởng bắt sơn phỉ, xem như là một Thái thú có lương tâm.
Hắc Phong há miệng, định nói thêm gì đó, nhưng mãi một lúc cũng không nói nổi nữa, chỉ có thể nhỏ giọng nói thầm một câu: “Vậy tại sao Công chúa lại đưa Chương Thái thú tới đây?”
Tiêu Vũ đen mặt: “Bởi vì Vũ Văn Thành không thích Chương Ngọc Bạch.”
Đây là lần đầu tiên mọi người nghe được cái tên Vũ Văn Thành từ trong miệng Tiêu Vũ.
Thực ra, mọi người đã biết chuyện của Tiêu Vũ và Vũ Văn Thành từ lâu. Không phải mọi người muốn buôn chuyện.
Ai mà không biết, lúc trước việc mất nước có liên quan đến sự tin tưởng của với Vũ Văn Thừa tướng chứ?
Người lớn bối rối, người nhỏ cũng hồ đồ! Người nhỏ này chính là Tiêu Vũ.
Nếu không phải Công chúa Tiêu Vũ khăng khăng muốn gả cho Vũ Văn Thành, có lẽ bệ hạ cũng không tin tưởng Vũ Văn gia đến như vậy.
Kết quả là… vong quốc rồi.
Tiêu Vũ thấy mọi người không nói lời nào, tiếp lời: “Đó đều là chuyện quá khứ, trước kia là ta mù mắt, yên tâm, sau này ta sẽ không như vậy.”
“Bây giờ Công chúa ta đây chỉ muốn gây dựng sự nghiệp!” Tiêu Vũ nói năng rất khí phách.
Hắc Phong đồng tình nhìn Tiêu Vũ, nhỏ giọng nói: “Công chúa, là tiểu tử kia không xứng với người!”
“Nhưng Chương Ngọc Bạch này cũng thật đáng thương, ta sẽ không nửa đêm đi giết chết hắn nữa.” Hắc Phong bổ sung một câu.
Tiêu Vũ cười nhẹ một tiếng: “Ta đâu có nói ngươi nửa đêm đi giết chết hắn, nếu giết chết hắn thật thì ta trở thành người thế nào chứ?”
“Vậy bây giờ vấn đề là chúng ta ở đâu? Không bằng quay về sườn núi Loạn Thạch ở tạm một đêm được không?” Tạ Vân Thịnh hỏi.
Tiêu Vũ nhíu mày.
Bản thân nàng thì dễ rồi, ở đâu cũng có thể ngủ được, cùng lắm thì vào trong không gian hưởng thụ cuộc sống, nhưng còn nhiều huynh đệ như vậy thì sao. Xem ra còn chưa diệt trừ Kim Sơn trại này thì cảm giác ngủ cũng không yên!
Tiêu Vũ hỏi: “Các huynh đệ có dám ra khỏi thành cùng ta hay không, chúng ta lật tung Kim Sơn trại này lên, sau này về có thể ngủ ngon giấc!”
Nếu những người khác hỏi như vậy, mọi người có thể còn cảm thấy người này dám chắc là có bệnh rồi. Nhưng Tiêu Vũ… Tiêu Vũ cho người ta cảm giác, lúc nào cũng bí hiểm khó lường.
Đương nhiên, chủ yếu nhất chính là mấy người Hắc Phong hơi đần độn không có đầu óc, gặp chuyện là lại không dùng đầu óc để suy nghĩ.
Tiêu Vũ vừa nói như vậy, bọn họ đã đáp: “Đương nhiên dám!”
Mặc dù Tạ Vân Thịnh có đầu óc, nhưng lòng trung thành chiến thắng tất cả. Còn về Liễu Sơn? Liễu Sơn cho rằng mạng của mình đều là Tiêu Vũ cho, đương nhiên bằng lòng theo Tiêu Vũ lên núi đao xuống biển lửa.
Tiêu Vũ thấy mọi người không ai phản đối, cao giọng nói: “Nói đi là phải đi, hùng hổ xông pha Cửu Châu!”
“Khẩu hiệu này đủ vang dội, ta thích!” Hắc Phong xúc động nói.
Tiêu Vũ nhìn Hắc Phong: “Ngươi thích khẩu hiệu này như vậy sao, sau này ta sẽ bảo làm binh khí theo yêu cầu, đặc biệt làm cho ngươi hai cái rìu, oai phong hơn dao phay này nhiều.”
“Khẩu hiệu thì có liên quan gì đến rìu?” Hắc Phong hỏi.
“Sau này ngươi có thể đổi tên thành Hắc Toàn Phong rồi.” Tiêu Vũ không nhịn được nở nụ cười.
Hắc Phong nghe vậy suy nghĩ một chút: “Cái tên Hắc Toàn Phong này khí phách hơn Hắc Phong của ta nhiều.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận