Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 578: Bạch Long Mã, Đi Về Phía Tây*

.



Chương 578: Bạch Long Mã, Đi Về Phía Tây*
(*Đang nhắc tới bạch long mã trong Tây Du Ký, ở đây chỉ việc đi thỉnh kinh của Tiết Quảng Sơn.)
Nàng có đại quân trong tay đương nhiên không sợ gì, nhưng Tiêu Vũ muốn giành lại giang sơn trong hòa bình, có thể không sử dụng vũ lực thì không sử dụng vũ lực.
Không muốn động vào vũ lực không phải là vì Tiêu Vũ sợ hãi.
Chuyện lên chiến trường này lại không cần Tiêu Vũ đích thân đi, hơn nữa cho cho dù nàng đích thân đi thì có không gian trong tay cũng sẽ không có chuyện gì, cuối cùng đổ máu thương vong sẽ chỉ là binh sĩ bình thường. Phía sau những người này cũng có cha mẹ con cái.
Chiến tranh sẽ chỉ tạo ra một bi kịch.
Đương nhiên, vào lúc vạn bất đắc dĩ, Tiêu Vũ cũng sẽ dùng đến vũ lực để thực hiện mục tiêu giành lại non sông. Nhưng rõ ràng bây giờ vẫn chưa tới thời điểm vạn bất đắc dĩ.
Một tên Tiết Quảng Sơn chết thì không có gì đáng tiếc, nhưng không thể vì xử lý Tiết Quảng Sơn mà phá hỏng thế cục vốn đã nghiêng về một bên được.
Về phần Tiết Quảng Sơn?
Tiêu Vũ cũng không định cứ như vậy mà tha cho ông ta. Nhưng hiện tại Tiêu Vũ cũng chỉ có thể đặc xá.
Tiết Quảng Sơn thấy Tiêu Vũ như vậy thì lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Tiết Quảng Sơn lập tức quỳ xuống đất dập đầu: “Đa tạ Công chúa điện hạ!”
Đám dân chúng nhìn thấy cảnh tượng này thì trong lòng có chút khó chịu. Tên Tiết Quảng Sơn này làm nhiều việc ác, Công chúa cứ thế mà đặc xá cho Tiết Quảng Sơn sao?
Tiêu Vũ lựa chọn đặc xá cho Tiết Quảng Sơn là vì Thái thú của những quận khác có thể không dựa vào địa thế để chống cự. Nhưng nàng cũng biết làm vậy sẽ làm mất một chút lòng dân.
Có điều Tiêu Vũ đã nghĩ ra biện pháp ứng phó rồi.
Nàng sai người khiêng nồi sắt lớn tới bày trên đường, sau đó tìm nhà kho trống, lấy hết thịt và bột mì bên trong kim đăng ra, bắt đầu nấu cháo thịt cứu tế dân chúng trên đường.
Ngoại trừ cứu tế như vậy còn phân phát một số thứ.
Bắt đầu từ trận tuyết mùa hè tháng sáu năm trước, cuộc sống của mọi người vẫn luôn không dễ chịu, không ít người đã đói tới mức ngực dính vào lưng rồi.
Năm nay trôi qua càng cực kỳ khó khăn. Bây giờ tộc Tiêu thị vào thành, chuyện đầu tiên làm không phải đánh cướp và thu thuế mà là tặng đồ ngược lại cho dân chúng, ngươi nói xem còn có thể không có được lòng dân sao?
Về phần Tiết Quảng Sơn, đương nhiên Tiêu Vũ cũng không thể để cho Tiết Quảng Sơn tiếp tục lảng vảng bên ngoài nữa.
Vì vậy nàng một mình đi tìm Tiết Quảng Sơn: “Tiết Quảng Sơn, Tạ tiên cô đã từng đi tìm bổn cung muốn bảo vệ ngươi, nói ngươi rất có tiên duyên.”
Tiết Quảng Sơn lập tức kích động: “Tiên cô thật sự nói như vậy sao?”
Tiêu Vũ mặt không biểu cảm: “Lẽ nào ngươi cảm thấy bổn cung còn có thể lừa ngươi hay sao?”
Tiết Quảng Sơn càng kích động.
Đúng vậy, người ta đường đường là Công chúa, sao lại lừa gạt ông ta được.
Nhưng từ trước tới nay tiên cô chưa từng nói với ông ta là ông ta có thể tu tiên!
Chẳng phải lúc trước tiên cô đã kiểm tra cho ông ta, nói ông ta không có linh căn sao?
Tiết Quảng Sơn không kiềm chế được, muốn lập tức đi tìm tiên cô để xác định chuyện này.
Thấy Tiết Quảng Sơn vội vàng rời khỏi, Tiêu Vũ chậm rãi uống một bình trà, lúc này mới thông qua không gian dịch chuyển tới tổng đàn của Truyền Tiêu giáo.
Tiết Quảng Sơn còn chưa tiến vào đã có người tới nghênh đón: “Tiết đại nhân, xem như ngươi đã tới rồi, tiên cô chờ ngươi được một lát rồi.”
Tiết Quảng Sơn có chút bất ngờ: “Tiên cô biết ta sắp đến sao?”
Giáo chúng lập tức nói: “Người chính là tiên cô đấy, đương nhiên là biết rồi!”
Bước chân của Tiết Quảng Sơn thần thánh mà kích động, đi vào trong tổng đàn.
Sau khi Tiết Quảng Sơn đi vào, không có ai biết ông ta và Tạ tiên cô nói những gì, chỉ biết lúc Tiết Quảng Sơn từ bên trong bước ra đã cởi hoa phục trên người, mặc một bộ đạo bào rách rưới, bắt đầu làm đạo sĩ vân du bốn phương.
Lúc Tiết Tam tìm được Tiết Quảng Sơn, nhìn thấy dáng vẻ ông ta như vậy thì rất bất ngờ: “Đại nhân... ngài thế này là?”
“Từ nay về sau không còn Thái thú đại nhân nữa, chỉ có Quảng Sơn đạo sĩ!” Tiết Quảng Sơn vẻ mặt khám phá thế tục.
Tiết Quảng Sơn cầm một cái chén vỡ, quyết định đi bộ từ nơi này tới Tây Vực.
“Tiết Tam, ngươi có đi không? Niệm tình ngươi trung thành và tận tâm với ta, ta sẵn lòng dẫn theo ngươi đi lấy chân kinh.” Tiết Quảng Sơn nhìn về phía Tiết Tam.
Tiết Tam mới biết được từ miệng Tiết Quảng Sơn chuyện ông ta muốn đi Tây Vực, trong lúc nhất thời cảm xúc của gã ta vô cùng phức tạp.

Bạn cần đăng nhập để bình luận