Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 470: Thực Tế Chứng Minh Tiêu Cung Đã Nghĩ Đúng

.



Chương 470: Thực Tế Chứng Minh Tiêu Cung Đã Nghĩ Đúng
“Muội muội, cháo này là ngươi nấu sao?” Tiêu Cung hỏi.
Tiêu Vũ xoa xoa cổ tay: “Đúng vậy!”
Cũng là do nàng sợ những người này ăn ra mùi vị quen thuộc nào đó nữa thì gây thêm rắc rối, nhưng kêu nàng đàng hoàng nấu cơm cho những người này thật thì cũng rất không có khả năng. Nấu cháo ngô đặc thế này là đơn giản nhất.
Sắc mặt Tiêu Cung kỳ lạ, nếu hắn ta nhớ không nhầm thì lúc trước Công chúa nuôi heo nuôi ngựa đều dùng thứ này.
Cho dù về sau dùng cỏ heo cho heo ăn, nhưng để heo phát triển nhanh thì mỗi ngày cũng sẽ cho chúng ăn bột ngô một lần.
Nếu là những nơi gặp thiên tai thì cũng thôi đi, thứ này quả thật là đồ tốt có thể lấp đầy bụng. Nhưng ở chỗ Công chúa thì sao? Cũng đâu phải Công chúa không lấy ra nổi lương thực tốt để ăn, rõ ràng là nàng xem những người này như heo mà nuôi mà!
Tuy rằng đây thật sự là đồ ăn cho người, hắn ta cũng từng nếm qua, nhưng hắn ta dám đảm bảo nhất định Công chúa nghĩ như vậy!
Thực tế chứng minh Tiêu Cung đã nghĩ đúng rồi.
Lúc nấu cơm Tiêu Vũ đã cảm thấy cổ tay mỏi, trong lòng khó chịu nên âm thầm an ủi bản thân, coi như mình đang cho heo ăn trong không gian là được!
Đáng tiếc, đám khỉ trong không gian không tiện ra ngoài, nếu không có lẽ chuyện như vậy cũng không cần nàng phải làm, để mấy hầu ca làm là được rồi!
Tuy rằng đám thuộc hạ của Thẩm Hàn Thu hoài niệm bánh thịt, nhưng lúc này cũng ăn một cách ngon lành.
Tiếng húp cháo xì xụp không ngừng truyền tới.
Tiêu Vũ đưa thìa sắt lớn cho Tiêu Cung, nếu ai thiếu cơm còn có thể tới lấy thêm.
Ngay khi Tiêu Vũ ngồi ở một bên nghỉ ngơi, Thẩm Hàn Thu bưng một chén cháo đi tới, ngồi xuống đối diện nàng. Tiêu Vũ rất bất ngờ nhìn thoáng qua Thẩm Hàn Thu.
Thẩm Hàn Thu chủ động đưa tới cửa hả?
Thẩm Hàn Thu ngẩng đầu nhìn Tiêu Vũ, giọng điệu trầm thấp: “Chuyện đêm qua, là ta có lỗi với ngươi.”
Lời này vừa thốt ra, Tiêu Vũ giật nảy mình.
Xem cái cách mở miệng này kìa, nếu để cho người khác biết còn tưởng rằng giữa nàng và Thẩm Hàn Thu xảy ra chuyện gì không thể cho ai biết đấy.
Đương nhiên cũng không thể trách Tiêu Vũ suy nghĩ nhiều được.
Lúc này Tiêu Cung cũng đã nghe thấy, hắn ta vội vàng vứt thìa sắt đi, đi tới trước mặt Tiêu Vũ: “Muội muội! Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì?”
Thẩm Hàn Thu rất áy náy: “Đêm qua ta say rượu đã quấy rầy Tiêu cô nương.”
“Muội muội, hắn ta làm gì ngươi rồi? Ta sẽ chặt đầu của hắn ta xuống!” Nói xong Tiêu Cung muốn đưa tay lấy thanh đao của mình.
Tiêu Vũ đường đường là Công chúa, là sự tồn tại thần thánh bất khả xâm phạm của cả căn cứ, nếu Thẩm Hàn Thu dám mạo phạm Công chúa, hắn ta tuyệt đối sẽ không đồng ý.
Nếu không Công chúa xảy ra chuyện ở chỗ của hắn ta, hắn ta không thể nào ăn nói với Liễu đại nhân, cũng không thể đối diện với người nhà ở căn cứ.
Tiêu Vũ vội vàng ngăn cản Tiêu Cung: “Ngươi đừng kích động, Thẩm Hàn Thu không làm gì ta hết, chỉ cầm vỏ kiếm múa may với ta thôi.”
Không nói tình hình thực tế còn đỡ, vừa nói ra tình hình thực tế, trên người Tiêu Cung đã có sát khí.
Tên Thẩm Hàn Thu này vậy mà muốn mưu sát Công chúa! Quả thật là việc ác sáng tỏ, thiên lý khó dung!
Thẩm Hàn Thu tiếp tục nói: “Đêm qua ta không cố ý muốn làm Tiêu cô nương bị thương, chỉ là nhất thời kích động nên làm sai chuyện, cô nương muốn đánh muốn phạt, Thẩm mỗ đều nhận hết.”
Tiêu Vũ cho Tiêu Cung một ánh mắt yên tâm chớ vội, sau đó nàng nhìn Thẩm Hàn Thu: “Muốn đánh muốn phạt gì cũng nhận hết sao?”
Thẩm Hàn Thu gật đầu.
Tiêu Vũ tiếp tục nói: “Ta không đánh ngươi cũng không phạt ngươi, nhưng ta muốn trong những ngày ngươi ở rãnh trời này phải đáp ứng mọi yêu cầu của ta.”
Sau đó nàng có thể sai khiến Thẩm Hàn Thu, khiến Thẩm Hàn Thu nhận thức được lúc trước là bản thân hắn ta bị mù hiểu lầm Tiêu Vũ tiền nhiệm.
Thẩm Hàn Thu nghe vậy thì nói: “Được.”
“Muội muội, ngươi qua đây, ta có lời muốn hỏi ngươi.” Tiêu Cung cứng rắn nói.
Tiêu Vũ biết rõ trong lòng Tiêu Cung lo lắng, vì vậy nàng theo Tiêu Cung đi sang một bên.
Chờ lúc bọn họ đến chỗ không người, chẳng những Tiêu Cung không còn cứng rắn mà trái lại còn có vài phần lo lắng: “Công chúa, nếu người muốn theo dõi Thẩm Hàn Thu thì có thể để ta làm, không cần Công chúa đích thân ra trận, chuyện này quá nguy hiểm.”
Tiêu Vũ nói: “Có một số việc chỉ có thể để ta tự mình làm.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận