Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 266: Ta Về Rồi

.



Chương 266: Ta Về Rồi
Đợi Tiểu Vũ làm xong mọi chuyện, họ đi thẳng xuống núi, gặp lại người của mình.
Hắc Phong xoa tay: “Công chúa, lần sau đến Lục Lâm trại, người có thể dẫn ta đi cùng không? Ta cũng có thể làm được!”
Hắc Phong rất đố kỵ với Quỷ Mặt Đen, hắn ta cũng muốn đi theo Tiêu Vũ ra ngoài làm việc.
Tiêu Vũ nghe thấy hắn ta nói vậy, nàng lập tức nói: “Không đến Lục Lâm trại nữa.”
Hắc Phong rất ngạc nhiên: “Công chúa, lúc này chẳng phải là chúng ta nên gióng một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm sao? Tại sao lại không đến Lục Lâm trại?”
Tiêu Vũ thần bí nói: “Ngươi nói xem, trong năm sơn trại lớn này, có bốn sơn trại đều gặp nạn, chỉ còn một cái là không bị đạo tặc đến cướp… Bọn chúng sẽ cảm thấy như thế nào?”
Khi mọi người nghe thấy lời này, tất cả đều hướng mắt nhìn về phía Tiêu Vũ.
Thật đáng sợ, quả thực rất đáng sợ!
Họ dám đảm bảo rằng, Lục Lâm trại sẽ không có một kết cục tốt đẹp!
“Được rồi, mọi người đã vất vả rồi, bây giờ chúng ta trở về Dự quận đi, ở ben ngoài bay nhảy mãi, mệt chết đi được.” Tiêu Vũ vừa nói vừa ngáp to.
Khi mọi người phi nước đại trở lại cổng thành Dư quận, Quách Bình và Trình Vận Chi đang cùng nhau thủ thành.
Quách Bình đang thở dài: “Không bao lâu nữa, Dự quận của chúng ta sẽ xong đời.”
Trình Vận Chi nói: “Ta thấy bây giờ ngươi có thời gian nghĩ đến mấy chuyện vô ích này, vậy thì chi bằng nghĩ nên làm thế nào để trồng cây chuối tiêu chảy trước đi.”
Trên mặt Quách Bình hiện lên một dấu chấm hỏi: “Ngươi nói cái gì?”
Trình Vận Chi đứng trên tường thành, liếc mắt nhìn xuống, sau đó nói: “Ngươi nhìn kìa.”
Quách Bình thò đầu ra nhìn xuống xung quanh.
Hắn ta thấy Tiêu Vũ đang dẫn đầu, theo sau nàng là chín tên hộ vệ, họ đứng trong đêm đen như thể những kẻ dạ hành.
Mũ có mạng che của Tiêu Vũ tung bay trong gió, mang đến cho người ta cảm giác cô đơn, lạnh lùng và kiêu ngạo khó tả.
Nhưng ngay khi Tiêu Vũ vừa mở miệng, sự cô đơn, lạnh lùng và kiêu ngạo của nàng lập tức biến mất.
Chỉ nghe Tiêu Vũ gào thét: “Ta về rồi, mở cửa!”
Khóe môi Quách Bình giật giật, hắn ta thực sự rất bất ngờ, không ngờ những người này lại thật sự trở về.
Ngay khi cổng thành mở ra, đám người Tiêu Vũ cưỡi ngựa vào thành, đợi cho đến khi họ đi vào trong cổng thành, lúc này Tiêu Vũ mới xuống ngựa.
Tiêu Vũ nhẹ nhàng vỗ vỗ con ngựa của mình: “Đặc Năng Lạp, vất vả cho ngươi rồi.”
Quách Bình và Trình Vận Chi cùng nhau đi tới.
Trình Vận Chi cười tươi như hoa, nhưng trên mặt Quách Bình lại có vô vàn cảm xúc lẫn lộn.
Tiêu Vũ hỏi: “Sao thế? Hắn không hoan nghênh ta trở về sao?”
Trình Vận Chi nói: “Cũng... có lẽ vậy? Hắn cảm thấy các ngươi không thể trở về, còn nói nếu các người trở về sẽ trồng cây chuối đi ị.”
Tiêu Vũ nghe vậy cực kỳ cạn lời.
Quách Bình không ghét bỏ không mắc ói, nhưng nàng chê nha.
Tiêu Vũ đi thẳng đến phòng cho khách mà Chương Ngọc Bạch đã sắp xếp cho bọn họ trước đó nghỉ ngơi.
Tối nay cho dù là Thiên Vương lão tử đến, nàng cũng sẽ không tiếp khách.
Bận bịu nhiều việc như vậy, nếu không phải dựa vào nước linh tuyền kia có thể bổ sung năng lượng chống đỡ thì Tiêu Vũ đã sụp đổ từ lâu rồi!
Lúc nàng đi ngủ đã là nửa đêm.
Cho nên ngày hôm sau, mãi đến trưa Tiêu Vũ mới thức dậy.
Trong lúc đó Chương Ngọc Bạch đã tới hai lần, hắn ta đợi mãi cuối cùng cũng chờ được Tiêu Vũ thức dậy.
“Tạ ơn cô nương.” Sau khi nhìn thấy Tiêu Vũ, Chương Ngọc Bạch rất vui mừng.
Tiêu Vũ biết Chương Ngọc Bạch nhất định có rất nhiều chuyện muốn nói với mình, vì vậy nàng nói: “Có chuyện gì thì ngồi xuống nói đi, cưỡi ngựa nhiều quá, mông đau.”
Chương Ngọc Bạch gật đầu, vội vàng nói: “Người đâu! Mang một bình trà ngon tới đây!”
Tiêu Vũ nhìn Chương Ngọc Bạch nói: “Thật ra ngươi không cần quá lo lắng chuyện thiếp anh hùng kia đâu.”
Không có ngựa, chẳng lẽ muốn đi bộ tới công thành sao?
Đương nhiên, cho dù có đi bộ tới thì những binh khí kia cũng không đủ dùng!
Nồi nấu cơm cũng không có, hoặc là vào bên trong Dự quận thành mua, hoặc là phải đến Thương Ngô mua.
Đến Thương Ngô cũng phải tốn rất nhiều ngày.
Về phần tới Dự quận?
Chương Ngọc Bạch cũng không phải người chết.
Chương Ngọc Bạch có hơi lo lắng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Tiêu Vũ liếc Chương Ngọc Bạch một cái: “Nếu Thái thú đại nhân đã biết, cần gì phải thừa nước đục thả câu với ta?”
Tiêu Vũ khẳng định, Chương Ngọc Bạch chắc chắn đã sắp xếp mật thám trong sơn trại.

Bạn cần đăng nhập để bình luận