Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 308: Mua Tuổi Thọ

.



Chương 308: Mua Tuổi Thọ
Hai ngàn lượng một năm, bốn mươi năm chính là bốn mươi ngàn lượng. Nhưng... ông ta không chỉ muốn sống đến tám mươi!
Nếu có thể giống với vị trước mắt, sống đến một trăm hai mươi tuổi vẫn còn trẻ như vậy thì tốt biết bao nhiêu?
Lưu Canh cắn răng nói: “Vậy ta đi chuẩn bị tiền!”
Tiêu Vũ cầm một lá bùa đưa cho Lưu Canh: “Dán lên trên cửa phòng của ngươi, tối hôm nay cho dù ngươi nghe thấy động tĩnh gì cũng không được ra ngoài. Ta có thể bảo vệ ngươi tối nay không có chuyện gì, nhưng ngày mai ngươi phải lấy tiền ra!”
“Nếu không thì... có thể ta không bảo vệ được ngươi nữa.” Tiêu Vũ thản nhiên nói.
Nói xong, Tiêu Vũ lập tức mang theo Tiểu Lâm Tử ra ngoài.
Lúc nửa đêm, đương nhiên Tiêu Vũ lại quay lại tung chiêu.
Diễn kịch phải diễn cho tới. Máy bay không người lái bay lên bầu trời của Thái thú phủ, nhưng lần này Tiêu Vũ đã đổi tròng mắt của đầu ma nơ canh nhựa thành màu đỏ.
Bóng đèn nhỏ màu đỏ lập lòe sáng lóng lánh, nhưng trong bầu trời đêm này, tròng mắt lại có vẻ cực kỳ đáng sợ.
“Tỷ... tỷ phu, tới rồi.” Đào đầu to đứng bên ngoài, vô cùng sợ hãi.
Gã ta muốn bỏ chạy, nhưng tỷ phu kêu gã ta ở bên ngoài trông chừng, gã ta cũng không có cách nào.
“Là tròng mắt màu gì?” Lưu Canh không nhịn được hỏi.
“Là... là... màu đỏ.” Chân của Đào đầu to đã mềm nhũn.
Máy bay không người lái lượn lờ trên không trung, phát ra giọng nói lạnh lùng: “Là ai! Là ai dùng bùa chú ở chỗ này! Hôm nay coi ngươi ngươi mạng lớn, ngày mai ta lại tới! Ta xem ai có thể bảo vệ ngươi!”
Máy bay không người lái đi xa, nhưng cả đêm này Lưu Canh cũng không dám ra ngoài.
Sáng hôm sau, Lưu Canh lập tức chuẩn bị tiền xong. Ông ta chờ rồi lại chờ, chờ mãi đến khi đêm xuống thì Tiêu Vũ mới mang theo Tiểu Lâm Tử khoan thai đi tới.
“Cô nãi nãi! Xem như người tới rồi!” Lưu Canh nói xong lập tức quỳ xuống.
“Tròng mắt của Phi Đầu Man kia thật sự đỏ lên, cầu xin người mau cứu ta với!” Lưu Canh nước mắt nước mũi nhễ nhại.
Tiêu Vũ nói: “Chuẩn bị tiền xong chưa?”
“Chuẩn bị xong rồi!”
“Chuẩn bị bao nhiêu?” Tiêu Vũ hỏi.
“Có vàng có bạc, nếu như đều tính thành bạc thì có năm mươi ngàn lượng!” Lưu Canh tiếp tục nói.
Tiêu Vũ nghe thấy thế thì hừ lạnh một tiếng, thoạt nhìn quả nhiên mình vẫn chưa lục soát vơ vét sạch.
Nghĩ cũng đúng, gia đình như vậy, ngoại trừ đồ đạc trong phủ khố, nhất định bốn phía đều có sản nghiệp.
Có điều tên Lưu Canh cũng tham lam thật đó, vậy mà muốn mua năm mươi ngàn lượng tuổi thọ.
“Lần này ta còn mượn tiền từ nhà mẹ đẻ của phu nhân ta.” Lưu Canh cười khổ nói.
Tiêu Vũ nhìn một rương tiền kia rồi nói: “Thắp hương!”
Trong lúc nói chuyện, Tiêu Vũ đã kêu người dùng vải đỏ phủ lên rương hòm, sau đó đốt hương lên.
Về phần nàng? Đầu tiên là đi quanh một vòng, sau đó ngồi xuống đất.
Nửa canh giờ sau, trong giọng nói của Tiêu Vũ mang theo vẻ vui mừng: “Chúc mừng! Chuyện ta làm cho ngươi đã xong rồi!”
Xốc vải đỏ lên, trong rương đã rỗng tuếch, tất cả vàng bạc đều biến mất. Trong rương không có những thứ đó nhưng lại có thêm rất nhiều tro hương, thoạt nhìn khiến da đầu căng lên.
“Thật... thật sự biến mất rồi hả?” Lưu Canh run rẩy.
Tiêu Vũ nhẹ gật đầu mở miệng: “Đúng vậy!”
Lưu Canh lại vui mừng trở lại: “Vậy có phải ta có thể sống đến tám mươi tuổi hay không?”
Tiêu Vũ chần chừ một chút rồi nói: “Theo lý thuyết là như vậy...”
Lưu Canh có chút căng thẳng: “Tại sao lại là theo lý thuyết? Chẳng lẽ lại còn có chuyện xấu?”
Tiêu Vũ nói: “Ngươi phải làm nhiều việc thiện tích đức, nếu không cho dù Phi Đầu Man không tìm ngươi cũng sẽ có những ác quỷ khác tìm ngươi.”
Lưu Canh vội vàng nói: “Sau này ta nhất định sẽ làm việc thiện tích đức!”
Tiêu Vũ vẫn ôm thái độ hoài nghi với về sau này Lưu Canh có thể làm được chuyện này hay không, nhưng lúc này nàng còn có một việc có thể cho Lưu Canh đi làm.
“Ta còn có một chuyện tốt có thể cho ngươi, nói không chừng làm xong ngươi còn có thể sống thêm mười năm!” Tiêu Vũ tỏ vẻ thâm sâu khó lường nói.
Lưu Canh cảm thấy rất có hứng thú.
Có thể nói thủ đoạn của Tiêu Vũ vừa rồi đã khiến Lưu Canh hoàn toàn khiếp sợ.
Tiêu Vũ nói: “Ngươi có thể giới thiệu thêm một số người đến mua tuổi thọ”
“Người tiến cử đến mua tuổi thọ, những người này bỏ tiền, người của Địa phủ cũng sẽ chia hoa hồng cho ngươi. Chia hoa hồng nhiều, không phải tuổi thọ của ngươi sẽ dài thêm sao? Hơn nữa còn không cần ngươi tự bỏ tiền!”
Gió nhẹ thổi qua đấu lạp của Tiêu Vũ, Lưu Canh rất cố gắng muốn xem thử gương mặt của nàng, nhưng ông ta chỉ nhìn thấy một mảnh tối đen như mực, khiến người ta không nhìn ra ngũ quan.

Bạn cần đăng nhập để bình luận