Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 743: Nếu Có Thể Tìm Được Bảo Vật Này Thì Tốt Rồi

.



Chương 743: Nếu Có Thể Tìm Được Bảo Vật Này Thì Tốt Rồi
Tiêu Vũ thấy Ngụy Ngọc Lâm như vậy thì biết hơn phân nửa là Ngụy Ngọc Lâm đã đoán được rồi, như vậy nàng cũng ngại chiếm hời của Ngụy Ngọc Lâm công khai, vì vậy ho nhẹ nói: “Bổn tiên cô không có ý nhuốm trần duyên. Yên tâm, chỉ cần con cháu Ngụy quốc các ngươi không làm chuyện nguy hại tới dân chúng, ta sẽ lừa...”
“Bảo vệ giang sơn của các ngươi.” Suy nghĩ của Tiêu Vũ nhất thời đi chệch, nàng vội vàng kéo lại.
“Thái tử này ngươi chọn rất tốt.” Tiêu Vũ tán thưởng một câu.
Ngụy Đế rất vui mừng: “Đây là phụ hoàng hạ ý chỉ chọn.”
Tiêu Vũ giả thần giả quỷ ngay trước mặt Ngụy Ngọc Lâm nên không khí có chút lúng túng, vì vậy nàng nói: “Bổn tiên cô đi trước đây.”
Ngụy Đế dõi theo Tiêu Vũ rời khỏi, sau đó ông ấy nói với Ngụy Ngọc Lâm ở bên cạnh: “Tạ tiên cô bản lĩnh hơn người, Ngọc Lâm, ngươi phải tôn kính tiên cô thật tốt.”
Ngụy Ngọc Lâm nói: “Xin phụ hoàng yên tâm, nhất định nhi thần sẽ không làm ngài thất vọng.”
Ngụy Ngọc Lâm có thể đoán được Tiêu Vũ chính là Tạ tiên cô, chuyện này rất bình thường.
Bởi vì lúc trước Tiêu Vũ từng dùng tên tuổi của Tạ tiên cô gây chuyện ồn ào ở Đại Ninh, cho dù Ngụy Ngọc Lâm không tham gia trực tiếp cũng có nghe thấy.
Hơn nữa... mấy ngày trước Tiêu Vũ thật sự đã biến mất không thấy bóng dáng mấy ngày.
Người bình thường có lẽ rất khó đến chỗ lũ lụt.
Nhưng Ngụy Ngọc Lâm là người có được túi Càn Khôn Lưỡng Cực, tất nhiên hắn biết trên thế giới này quả thật còn có rất nhiều chuyện khó có thể giải thích được.
Trên người Tiêu Vũ cũng có rất nhiều bí mật.
Ngụy Đế nói một câu như cảm thán: “Thật ra hoàng tộc Ngụy quốc chúng ta đúng là có vài phần tiên duyên. Lúc trước chúng ta còn có một món bảo vật trấn quốc, gọi là túi Càn Khôn Lưỡng Cực. Chỉ là không biết đã lưu lạc ở đâu rồi.”
“Nếu có thể tìm được bảo vật này thì tốt rồi.” Ngụy Đế tiếp tục nói.
Ngụy Ngọc Lâm không nói gì.
Lúc trước khi hoàng gia gia truyền lại túi Càn Khôn Lưỡng Cực kia cho hắn đã dặn đừng nói với người hoàng tộc, thứ này cho hắn.
Bây giờ Ngụy Đế đối đãi với hắn không tệ.
Nhưng ban đầu ông ấy cũng làm lơ hắn và Vũ Nhu.
Trong lòng Ngụy Ngọc Lâm, hắn kính trọng người phụ hoàng này, nhưng nếu muốn nói phụ hoàng thật sự quan trọng bao nhiêu thì... hình như cũng không quan trọng lắm.
Hôm nay Tiêu Vũ dùng thân phận Đế sư để gặp Ngụy Đế.
Nàng cảm thấy vị trí Thái tử này của Ngụy Ngọc Lâm xem như đã vững rồi.
Vì vậy Tiêu Vũ bắt đầu cân nhắc tới việc trở về.
Tiêu Vũ tập trung tất cả thuộc hạ của mình lại, nói chuyện chuẩn bị trở về Đại Ninh.
Tô Lệ Nương tỏ vẻ rất hưng phấn: “Chúng ta sắp trở về sao? Nếu vậy năm nay còn có thể ăn Tết với Giang Cẩm Dung!”
Tiêu Vũ nhìn Tô Lệ Nương, rất muốn thay Dung Phi nương nương cảm ơn đối thủ một mất một còn ngày xưa này vậy mà còn nhớ thương nàng ấy như thế.
Có điều lúc này Tiêu Vũ vẫn hỏi một câu: “Tô nương nương thật sự muốn trở về sao? Võ Vương điện hạ kia thường xuyên tới tìm nương nương, nếu ngươi rời khỏi, Võ Vương sẽ không đau lòng hả?”
Tô Lệ Nương nở một nụ cười vô cùng quyến rũ: “Ta đi rồi, ở Ngụy đô này có rất nhiều người đau lòng đấy!”
Tiêu Vũ: “...” Đúng là kiêu ngạo thật!
Có điều Tiêu Vũ lại nhìn dung mạo xinh đẹp vô song kia của Tô Lệ Nương, lập tức cảm thấy Tô Lệ Nương có vốn liếng để kiêu ngạo.
Nếu Tô Lệ Nương thích kiêu ngạo, vậy muốn kiêu ngạo thế nào thì kiêu ngạo thế đó!
Cũng không biết Võ Vương nghe xong lời này có cực kỳ đau lòng hay không.
Tiêu Vũ không chỉ một lần chứng kiến tên đại ngốc Võ Vương kia lảng vảng bên ngoài hành cung Công chúa như thần giữ cửa.
Tuy rằng bên ngoài có người đồn rằng có thể Võ Vương tới vì Tiêu Vũ, nhưng Tiêu Vũ không tự luyến đến mức cảm thấy... Võ Vương tới để tìm nàng.
Bởi vì mỗi lần Võ Vương tới đây đều tránh mặt nàng.
Việc Võ Vương trốn nàng này rất dễ giải thích.
Võ Vương muốn đào hậu cung của phụ hoàng nàng, gặp nàng thì nhất định phải chột dạ rồi!
Có điều có một Hắc Phong, bên trong hành cung này xảy ra chuyện gì Tiêu Vũ đều biết hết.
Tô Lệ Nương lười biếng nói: “Đi ra ngoài thật là thú vị, nhưng rời xa nhà thì vẫn rất nhớ nhà.”
Thế này là Tô Lệ Nương nhớ hoàng cung rồi.
Nàng ấy không có nhà thật sự, hoàng cung là chính ngôi nhà đúng nghĩa đầu tiên của nàng ấy, Tiêu Vô Lương là người tốt đầu tiên thật lòng đối đãi với nàng ấy.
Có lẽ có người nói vũ nữ không có trái tim.
Nhưng Tô Lệ Nương cảm thấy thật ra mình có.
Chỉ có điều một chút thật lòng đó đều cho Tiêu Vô Lương rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận