Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 195: Bảo Vệ

.



Chương 195: Bảo Vệ
Hắc Phong híp mắt nói: “Yên tâm, lát nữa ta sẽ đánh gãy răng tên này để xả giận cho ngươi!”
Đối với Hắc Phong, Tiểu Lâm Tử bị người của mình bắt nạt thì được, nhưng người ngoài lại không thể bắt nạt hắn ta. Cũng chính vào lúc này, Tiêu Vũ dẫn Tô Lệ Nương từ phía sau đi tới.
“Điện hạ, người tới rồi.” Hắc Phong vội vàng quay đầu lại hành lễ.
Huyết Ưng và Thượng Sơn Hổ vừa rồi còn dự tính bắt Tiểu Lâm Tử đi đột nhiên nhìn thấy Tiêu Vũ và Tô Lệ Nương bên cạnh Tiêu Vũ đều sợ ngây người.
Trong ánh mắt của Huyết Ưng đã có thêm mấy phần khát vọng u ám, về phần tên Thượng Sơn Hổ kia càng không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt.
“Đại ca, tiểu nương bì* này cũng quá đẹp rồi!” Thượng Sơn Hổ không nhịn được mà cảm thán.
(*Cách gọi con gái đang trong thời kỳ trưởng thành.)
Chỉ thấy nữ tử trẻ tuổi kia một thân áo đen có hoa văn bạc kỳ lạ.
Tuy rằng bộ đồ đen kia hơi kỳ lạ một chút, nhưng gương mặt lộ ra lại da như tuyết đông, mày liễu mắt hạnh, xinh đẹp lại oai hùng.
Về phần nữ tử lớn tuổi hơn một chút ở bên cạnh thì đặc biệt có một loại cảm giác ý nhị mà tiểu cô nương trẻ tuổi không có.
Mặc dù nói là lớn tuổi nhưng cũng chỉ là lớn hơn tiểu cô nương bên cạnh, trên thực tế vẫn là nữ tử trẻ tuổi.
Xinh đẹp như mẫu đơn sau mưa, phú quý lại khiến người ta có cảm giác vỡ vụn đau lòng, đẹp đến mức khiến người ta cảm thấy linh hồn nhỏ bé cũng bị câu đi mất.
Tiêu Vũ lạnh giọng nói: “Nhìn cái gì, còn nhìn nữa móc mắt ngươi ra!”
Huyết Ưng nghe thấy thế thì cảm thấy hứng thú: “Ta rất thích tiểu nương tử nóng nảy như vậy, đủ thú vị!”
Vốn dĩ gã ta phạm tội cưỡng ép nữ tử, tất nhiên không thích nữ tử ngoan ngoãn mà thích loại khoái cảm chinh phục nữ tử trong quá trình nữ tử phản kháng hơn.
“Các ngươi nghe kỹ cho ta, nếu thức thời thì giao hai tiểu nương tử cùng với ngựa và đồ chống lạnh ra đây, bọn ta sẽ tha cho các ngươi một con đường sống!” Huyết Ưng hừ lạnh một tiếng.
Hắc Phong nghe thấy lời thoại quen thuộc như vậy thì lập tức cất giọng nói: “Ối chà, thì ra là cướp à! Bọn ta sợ quá đi!”
Nói tới đây, lời nói của Hắc Phong xoay chuyển cười lạnh một tiếng: “Ngươi cũng không nhìn thử trước khi gia gia lưu đày làm cái gì! Ta chính là tổ tông của sơn tặc đấy!”
“Chỉ đám giặc cướp các ngươi, thật đúng là không ra thứ gì, cả nữ tử cũng cướp!” Hắc Phong bật cười một tiếng.
Lúc trước bọn họ cũng từng chặn đường phú thương đi ngang qua, nhưng cũng chỉ đòi một chút tiền qua đường mà thôi, từ trước tới nay không muốn đuổi cùng giết tận, càng chưa từng nghĩ tới việc cướp tiểu nương tử nhà ai.
Nếu không làm sao đám người Hắc Phong trại bọn họ vẫn đều là kẻ độc thân được? Tóm lại, bọn họ không làm được chuyện như vậy.
Đương nhiên, sơn tặc bình thường cũng không làm được chuyện như Hắc Phong trại, nuôi một đám người già yếu.
Thượng Sơn Hổ nghe thấy lời này thì khinh thường bảo: “Bây giờ chó mèo gì cũng làm cướp được rồi!”
Tiểu Lâm Tử nghe thế thì rất không vui, kéo cổ họng nói: “Các ngươi lợi hại rồi, có giỏi thì các ngươi cướp của bọn ta đi!”
Nói đến đây, Tiểu Lâm Tử còn dùng ánh mắt như nhìn kẻ đần nhìn đám người Huyết Ưng và Thượng Sơn Hổ.
Huyết Ưng và Thượng Sơn Hổ dẫn theo tổng cộng mấy chục người, nhân số không ít, nhưng bên bọn họ đông người hơn.
Quan trọng là bọn họ có Công chúa. Bây giờ Tiểu Lâm Tử đã tín nhiệm Tiêu Vũ một cách mù quáng.
Thượng Sơn Hổ cười lạnh nói: “Đại ca, chỉ cần ngươi ra lệnh một tiếng, ta sẽ giết nam nhân, nữ nhân mang đi hết!”
Huyết Ưng vẫy tay, lập tức ra hiệu cho Thượng Sơn Hổ ra tay.
Thượng Sơn Hổ cất giọng nói: “Xông lên!”
“Huynh đệ chúng ta rời khỏi Ninh Nam là muốn gây dựng sự nghiệp lẫy lừng, hôm nay hãy lấy những kẻ không có mắt này ra tế cờ!” Thượng Sơn Hổ cất giọng nói.
Lúc trước bọn chúng vẫn luôn sống không tệ trong Tiểu Thịnh Kinh, nhưng trong vòng một đêm biến cố xảy ra, Tiểu Thịnh Kinh như từ trước tới nay chưa từng tồn tại, biến mất tăm mất tích, cả nguồn suối cũng không thấy, Nguyệt Tuyền trấn cũng bị gió cát xâm nhập.
Dưới tình huống như vậy, nơi đó không thích hợp để sinh sống nữa.
Nếu bắt bọn chúng phải đào hang đất ăn thịt chuột mà sống giống như phạm nhân lưu đày, bọn chúng thật sự không sống nổi, vì vậy bọn chúng lựa chọn rời khỏi Ninh Nam, định gầy dựng một phen sự nghiệp.
Chỉ là không ngờ rằng vừa mới xuống núi đã đụng phải đám người Tiêu Vũ.
Có thể nói cũng coi như những người này xui xẻo uống nước lạnh cũng giắt răng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận