Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 303: Thứ Gì Thối Vậy

.



Chương 303: Thứ Gì Thối Vậy
Lưu Canh sợ hãi đến mức cả người toát mồ hôi lạnh. Ông ta không dám ngẩng đầu nhìn lên trời.
Vẫn là Đào đầu to đi tới, nhìn thấy Lưu Canh như vậy thì rất nghi hoặc hỏi: “Tỷ phu, ngươi làm gì vậy?”
Lưu Canh run rẩy nói: “Quỷ, đầu quỷ, tim... tim gan.”
Lời nói không đầu không đuôi khiến Đào đầu to rất khó hiểu.
“Không có gì cả mà?” Đào đầu to nhìn theo hướng Lưu Canh chỉ.
Thấy Đào đầu to nói như vậy, Lưu Canh mới ngẩng đầu lên.
Trong bầu trời đêm chỉ có một số ngôi sao, gió thu thổi qua, không có bất kỳ dấu vết nào của đầu quỷ.
Lưu Canh run rẩy ngồi xuống đất.
“Thứ gì thối vậy?” Đào đầu to không nhịn được hỏi.
Trong lúc nói chuyện, Đào đầu to đã nhìn xuống đất, chỉ thấy dưới người Lưu Canh ẩm ướt một mảng. Về phần dưới đất là cái gì thì không cần nói cũng biết.
Mặt mày Lưu Canh tái mét: “Cút! Cút đi cho ta!”
Đào đầu to vẫn không dám chọc vào Lưu Canh, gã ta vội vàng rời khỏi, định đi tìm tỷ tỷ của mình phân xử.
Ai ngờ Đào đầu to còn chưa đi được mấy bước thì Lưu Canh đã kêu: “Quay lại cho ta!”
Đào đầu to vội vàng nói: “Tỷ phu, ngài còn có gì căn dặn?”
Lưu Canh mở miệng nói: “Đi mời hòa thượng cho ta!”
“À không đúng, cũng mời đạo sĩ bắt quỷ tới càng nhiều càng tốt!” Lưu Canh hơi run rẩy nói.
Tiêu Vũ bận rộn xong trở về doanh địa của mình nghỉ ngơi.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra. Đợi đến khi Tiêu Vũ thức giấc thì đã là buổi trưa ngày hôm sau.
Sau khi nàng ra khỏi lều vải thì nhìn thấy Ngọc Tần đang nấu cơm.
Thấy Tiêu Vũ bước ra, Ngọc Tần cũng không nói gì thêm mà lấy một chén canh nấm đặt trước mặt nàng.
Tiêu Vũ nhìn thoáng qua, hỏi: “Nấm ở đâu ra vậy?”
Hắc Phong giải thích: “Là tìm được trong rừng cây gần đây, ta đi với Ngọc Tần nương nương.”
Tiêu Vũ nhìn mấy cây nấm kia, không có loại nào nàng biết nên có chút lo lắng: “Ngọc Tần nương nương nhận biết nấm sao?”
Nàng trái lại không sợ gì. Có nước linh tuyền, độc bình thường đều không hạ nổi nàng. Nhưng vấn đề là... vị nương nương này đôi tay không dính nước mùa xuân, lỡ như ăn nhầm nấm độc thì vấn đề to lắm.
Trên gương mặt lạnh lùng của Ngọc Tần có thêm chút thần thái: “Quê hương của ta có rất nhiều nấm, đây đều là những loại nấm mà trước khi vào cung ta thường xuyên ăn.”
Tiêu Vũ nghe Ngọc Tần nói thế thì mới yên lòng.
Lúc trước đúng là nàng đã quên nghe ngóng về xuất thân của Ngọc Tần rồi.
Giống như việc nàng biết rõ xuất thân của Tô Lệ Nương và Dung Phi chủ yếu là vì hai người bọn họ vốn là nhân vật làm mưa làm gió trong hậu cung, vì vậy xuất thân của bọn họ cũng không phải bí mật gì.
Nhưng Ngọc Tần thì... lúc trước nàng ấy không được sủng ái cho lắm, thường ngày nàng ấy cũng không hay ra ngoài.
Tiêu Vũ không quá thân quen với Ngọc Tần, chỉ khi trong cung tổ chức tiệc lớn thì hai người mới có cơ hội gặp mặt một lần.
Lần này trước khi tới cứu người Tiêu Vũ cũng không để ý quá khứ của Ngọc Tần, bởi vì bất kể Ngọc Tần là người ở đâu, nàng ấy cũng đã vì phụ hoàng mà hành thích Vũ Văn lão cẩu.
Ngọc Tần nhìn canh nấm tới hơi thất thần: “Thật đáng tiếc, chủng loại nấm ở Thịnh Kinh ít, nếu không thì... Nhất định ta sẽ không để Vũ Văn lão tặc kia sống tiếp!”
Lúc Ngọc Tần nói lời này, trong ánh mắt của nàng ấy tràn đầy sát ý.
Tiêu Vũ hỏi Ngọc Tần: “Ta nghe người ta nói ngươi khiến Vũ Văn lão cẩu choáng váng trước, sau đó mới định ra tay, nhưng lúc ra tay lại bị phát hiện đúng không?”
“Thuốc mà ngươi dùng không phải là nấm đấy chứ?” Tiêu Vũ hỏi.
Ngọc Tần nhẹ gật đầu.
Sau đó nàng ấy nói: “Có lẽ ngươi không rõ ràng lắm, nấm đều có thể ăn, chỉ có điều có vài loại ăn có thể ăn rất nhiều lần, có vài loại nấm chỉ ăn một lần đã mất mạng.”
“Nấm ta chọn đã là một loại có độc tính rất mạnh rồi, vốn tưởng rằng Vũ Văn lão tặc sẽ đi đời nhà ma, không ngờ rằng ông ta đã từng uống thuốc giải độc tốt, tuy rằng không phải bách độc bất xâm nhưng không bị độc chết, chỉ bị độc tới choáng váng.”
Ngọc Tần cảm thấy mình phát huy không tốt lắm, trong giọng nói ít nhiều gì cũng có chút ảo não.
Đúng thế, nàng ấy chưa từng hối hận về tất cả hành động của mình, chỉ hối hận lúc trước vẫn quá non nớt, không tiễn Vũ Văn Phong quy thiên trong một lần!
Từ khi Tiêu Vũ bắt đầu cứu Ngọc Tần thì quan hệ của hai người đã có chút xa cách. Hình như Ngọc Tần đã từng có chút bất mãn với Tiêu Vũ, nhưng lại cảm kích Tiêu Vũ cứu nàng ấy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận